Em trai cô ngồi trên sàn siêu thị, dáng dấp bé xíu xìu xiu, nhìn qua trông nhỏ bé đến đáng thương! nhưng trên mặt lại đang mỉm cười ngây ngốc.
Trên tay cậu bé có quấn một miếng băng dán cá nhân, nước mắt vẫn đảo quanh hốc mắt nhưng miệng nhỏ của bé lại nhếch lên trên, trông như vừa khóc vừa cười, nhìn ngốc muốn chết.
Đối diện cậu bé là một người đang nửa ngồi xổm, bên dưới mũ lưỡi trai là sườn mặt với những đường nét tinh xảo trôi chảy, còn có đôi mắt chứa đựng ý cười.
Lông mi cậu vừa dài vừa dày, lúc chớp mắt như gãi nhẹ vào lòng người vậy.
Trông không giống người thật lắm.
Gương mặt này quá đỗi quen thuộc, vừa rồi cô còn đang thảo luận về người ta.
Người này trên mạng với ngoài đời là hai phiên bản khác nhau hoàn toàn.
Trên mạng, cách một lớp màn hình, mọi người đều mơ hồ hóa thành hình ảnh điện tử, như thể không biết đau, cũng không sợ lời bịa đặt, công kích của đám dân mạng giống như không nhằm vào người thật.
Nhưng ngoài đời thì khác.
Cô có thể nhìn thấy áo khoác trông rất ấm áp trên người đối phương, chiếc mũ lưỡi trai ép xuống không quá chặt, còn có ý cười nhàn nhạt trong veo trên gương mặt nọ.
Xuất hiện trước mặt cô là một người thật tồn tại ngoài đời, cách xa vạn dặm so với hình tượng trên Internet.
Là kiểu người cô vừa nhìn thấy thì trái tim bất giác loạn nhịp.
Cô nhìn thấy Tống Vân Hồi kéo em trai cô đứng dậy.
Bạn nhỏ rất ngây ngô, chỉ biết bản thân rất thích anh trai trước mặt, người mình thích thì phải cùng nhau làm bạn, vì thế bé ngẩng đầu nhỏ lên hỏi cậu:
"Anh ơi chúng ta có thể làm bạn không?"
Đôi mắt cậu bé tràn đầy mong đợi, giọng nói có hơi run rẩy, nhưng bé vẫn nỗ lực khiến nó lưu loát.
Tống Vân Hồi nở nụ cười.
Cậu chưa kịp trả lời thì một cô gái đã nhanh chóng chạy tới kéo tay bạn nhỏ, ngay lập tức khom lưng nói cảm ơn:
"Cảm ơn anh ạ!"
Tai cô vẫn còn ửng hồng, thanh âm cũng bất giác hơi cao, Tống Vân Hồi cũng hơi ngạc nhiên trước thái độ của cô bé, sau đó cậu lại lần nữa đeo khẩu trang và đè thấp vành mũ xuống, đáp một câu "không có gì".
Đứa nhỏ đã có người đưa đi, Tống Vân Hồi cũng không tiếp tục lưu lại nữa, nghiêng đầu nhìn về phía chỗ cân rau, nhìn thấy đã đến lượt Tần Thư, vì thế vẫy vẫy tay với bạn nhỏ, nói:
"Tạm biệt.
"
Bạn nhỏ vẫy tay còn dùng sức hơn cả cậu, chân cũng thiếu điều muốn nhảy cẫng lên.
Tống Vân Hồi xoay người chuồn đến chỗ Tần Thư.
Anh vừa cân xong liền đặt rau vào trong xe đẩy.
Hai người cùng rời đi.
Trong siêu thị người qua kẻ lại, bọn họ chỉ là hai vị khách bình thường mà thôi.
***
Tần Thư lái xe về nhà.
Lúc bọn họ về đến nhà không tính là muộn, vừa đúng thời gian chuẩn bị tối.
Trước đó phu nhân Diệp Mẫn đã gọi điện thoại tới hỏi khi nào bọn họ về, lúc bọn họ về bọn bà đúng lúc tắt TV, thời gian không sai một li.
"! ! "
Tống Vân Hồi ôm rau trong tay nhất thời rơi vào trầm mặc.
Tốc độ của đối phương tuy nhanh nhưng mắt cậu cũng không hề chậm.
Cậu nhìn thấy mặt mình trên TV.
Chiếu theo phản ứng này, nếu đoán không nhầm thì hai người này phỏng chừng đã xem phim cậu diễn suốt cả buổi chiếu.
Diệp Mẫn đứng dậy nhận lấy rau trong tay cậu, thuận tiện nhét Cam Tử vào lòng cậu, tiếp đó không dừng chân mà dời khỏi trận địa.
Chỉ còn lại mỗi Tần Kiến Viễn, ông nhìn về phía Tần Thư cũng đang cầm rau trong tay.
Tần Thư nhìn ông một cái, sau đó nhấc chân xách rau của mình vào bếp, để một mình ông ở lại.
Tống Vân Hồi nhìn ông, cuối cùng nhịn không nổi bật cười, cậu vuốt v e mèo nhỏ đang làm nũng trong lòng, tiếp đó đưa Cam Tử cho đối phương, nói:
"Con cũng vào bếp nhìn một chút.
"
Cuối cùng bọn họ cùng ăn một bữa lẩu ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, Tống Vân Hồi và Tần Thư cùng đến sân bay tiễn hai người Diệp Mẫn rời đi.
Lần này trái lại không giống dáng vẻ ôm không buông tay của tối qua, hai người mỉm cười vẫy tay, nói đến Tết sẽ về, sau đó rời đi.
Đứng bên ngoài phi trường, Tống Vân Hồi nhìn máy bay bắt đầu chầm chậm bay lên, sau đó càng lúc càng cao, càng ngày càng nhỏ.
Tần Thư đứng bên cạnh cậu, chỉnh lại khăn quàng cổ có hơi lỏng lẻo của cậu, nói:
"Về thôi.
"
Hai người cùng về nhà.
Mấy ngày tiếp theo Tần Thư đều có việc, thường xuyên đi sớm về muộn, Tống Vân Hồi vừa hay gần đây đều áp dụng chế độ làm việc và nghỉ ngơi ban ngày thì nằm sấp ban đêm ngoi đầu dậy, hai người cứ vậy bổ sung cho nhau, mỗi tối vẫn có thể trò chuyện.
Lại lần nữa tỉnh dậy vào giữa trưa, Tống Vân Hồi rút kinh nghiệm xương máu, cuối cùng quyết định!
Nằm tiếp thôi.
Nằm đến giờ thức dậy bình thường, cậu rời giường mở máy tính lên, lúc xuống lầu rồi trở lên lại thì trong tay đã có thêm một cốc café.
Vừa mới dậy mà làm một cốc café thì tinh nhần nâng cao phải biết.
Có lẽ vì ngủ nghỉ đầy đủ quá mức khiến hiệu suất hoàn thành công việc mấy ngày nay cao ngoài ý muốn, sau khi làm xong việc vẫn còn dư dả không ít thời gian.
Cậu dùng lượng thời gian này vào việc nghiên cứu kỹ năng nấu nướng của mình.
Mấy ngày trước cậu vẫn luôn nấu nướng theo giáo trình sơ cấp trên mạng, thành quả không tồi, chín và nuốt được.
Công việc hôm nay vẫn hoàn thành xong sớm hơn dự kiến, Tống Vân Hồi uống hết ngụm café cuối cùng, thuần thục mở phần mềm dạy học nào đó.
Hôm nay cậu muốn làm chuyện đại sự.
Món ăn mấy lần trước đã có thể ăn, lần này cậu phải bắt đầu khiêu chiến mùi vị.
Nếu thuận lợi, theo dự tính của cậu, buổi tối Tần Thư trở về liền có thể khiến anh mở rộng tầm mắt.
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, trong bếp nhiều thêm một người.
Buổi tối Tần Thư về hẳn là không muốn ăn đồ nhiều dầu mỡ, cậu chuẩn bị làm món cải thảo xào và canh rong biển trứng.
Món cải thảo xào trước đó cậu đã luyện tập qua rất nhiều lần rồi, đã hoàn toàn thành thạo, trọng điểm là ở món canh rong biển trứng.
Nghe qua có vẻ đơn giản, đập trứng rồi thêm rong biển vào, vậy là xong.
Nhưng Tống Vân Hồi lại một lòng phản nghịch, muốn học nấu món canh rong biển trứng ở một level cao hơn.
Cậu tự tin đầy mình xắn ống tay áo lên.
***
Đêm khuya.
Tần Thư về đến nhà đã thay xong một thân quần áo ngồi bên bàn, anh gắp thức ăn trong đ ĩa ăn một ngụm.
Anh khen ngợi, "Món trứng xào rong biển này rất ngon.
"
Mặt mày Tống Vân Hồi mang theo ý cười giả dối, "Vậy sao.
"
Khoảng cách từ canh rong biển trứng đến trứng xào rong biển quá lớn, nhưng cậu cũng không muốn nhiều lời.
Chỉ là không ngờ tới thành phẩm cuối cùng ra lò vậy mà lại ngon mới ghê.
Chỉ cần ăn ngon là được rồi, quan tâm đ ến dáng vẻ ban đầu làm chi.
Ăn sạch sành sanh một bát cơm, tiếp đó Tần Thư nói: "Tôi tạm thời nhận một vai diễn khách mời, khoảng thời gian tới có lẽ sẽ không trở về.
"
Tống Vân Hồi chống cằm, cười cười, nói: "Vậy tôi đợi anh về.
"
Ánh đèn ấm áp chiếu sáng gương mặt cậu, một mảnh ôn hòa hờ hững.
Tần Thư bắt đầu căn dặn cậu nên làm gì trong khoảng thời gian anh không ở đây.
Đầu tiên là chế độ làm việc và nghỉ ngơi, cố gắng hết sức ngủ sớm dậy sớm, sau đó là việc ăn cơm, một ngày ba bữa không được thiếu bữa nào.
Tống Vân Hồi gật đầu lia lịa, nhìn qua như thể rất nghiêm túc lắng nghe.
Tần Thư có chút bất đắc dĩ, cuối cùng hỏi một câu: "Nhớ rõ chưa?"
Tống Vân Hồi đáp ngay: "Nhớ rõ rồi.
"
Dáng vẻ không đáng tin lắm.
Về sau Tống Vân Hồi cũng dùng sự thật chứng minh, ở một vài phương diện nào đó, lời cậu nói thật sự không đáng tin chút nào.
Cảm nhận được rõ ràng nhất có lẽ là fan của Sữa Đậu Nành.
Trước đây đối phương im hơi lặng tiếng ra bài hát, đồng thời không có bất kỳ tuyên truyền nào, bọn họ cho rằng sau này Sữa Đậu Nành có lẽ sẽ login tuyên truyền một chút, kết quả quần chúng nhân dân ngồi xổm mấy ngày trời vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu.
Bọn họ ngồi xổm vốn đã mỏi chân, đang định từ bỏ, đứng dậy hoạt động chân một chút thì đối phương đột nhiên online.
Cậu phát thông báo: mấy ngay tới sẽ live đúng giờ, vẫn là giờ giấc cõi âm quen thuộc.
Nguyên nhân live của cậu cũng rất thẳng thắn.
"Gần đây bạn không có ở nhà, có hơi buồn chán, muốn tìm mọi người nói chuyện cho vui.
"
[Bọn tui chỉ là thế thân!]
[Âu kê, cuối cùng cũng phá án rồi, cuối cùng cũng biết vì sao trước đây Sữa Đậu Nành không live rồi, kẻ bạc tình vậy mà lại tìm bạn bè tiêu sao khoái hoạt, bỏ lại chúng ta khổ sở giãy dụa ngồi xổm nơi đây]
[Mèo con rơi lệ.
jpg, cho nên hôm nay cậu phải hát cho bọn tui nghe (má ơi mỗi lần gõ tên bài hát này đều vô cớ cảm thấy xấu hổ aaa cíu