Điện thoại một mảnh tối om, nguồn sáng duy nhất trong phòng cũng xám xịt xuống.
"Tạm biệt."
Trong không gian im lặng không chút tiếng động, Chung Hứa chậm rãi đặt điện thoại lên trên bàn.
Cảm giác đau đầu càng lúc càng yếu, chất cồn xuống bụng khiến thân thể càng lúc càng vô lực.
Có một thanh âm nói với hắn, không thể tiếp tục uống nữa.
Đầu óc dần dần trở nên hỗn loạn, hắn không biệt được đây là thanh âm của mình hay là của người khác.
Là gì đều không quan trọng.
Không thể tiếp tục tin tưởng bất kỳ thanh âm nào nữa, hắn chỉ tuân theo bản năng của mình mà làm việc.
Dù rằng thân thể đã không còn sức, hắn vẫn gắng gượng ngồi dậy, thân thể nghiêng ngả về phía trước, đủ để lấy bình rượu trên bàn qua.
"......"
Nương theo động tác của hắn, có thứ gì đó dường như đứt đoạn trong vô hình.
Giống như một sợi dây kéo căng, cho dù sức chịu đựng có lớn hơn nữa, chỉ cần đồ vật trên đó gắng gượng tiến lên phía trước, bất luận thế nào cũng chỉ có thể đứt đoạn.
Trong nháy mắt.
Cảm giác đau đầu biến mất, chất cồn chiếm cứ đầu óc hắn.
Chung Hứa bỏ mặc bản thân trầm luân.
"......"
Trong gian phòng rộng rãi, tiếng bình rượu rơi trên thảm vang lên rồi lại im bặt.
Đêm đó, trong lúc lâng lâng, Chung Hứa nhớ lại rất nhiều chuyện ngày trước.
Có bản thân hắn, có cả Tống Vân Hồi.
Những chuyện này đã qua rất lâu, cũng không tính là chuyện lớn gì, hắn cho rằng bản thân đã sớm quên mất rồi.
Không ngờ tới từng việc từng việc, từng chuyện từng chuyện, hắn đều nhớ rất rõ ràng.
Những chuyện phức tạp lộn xộn này không có trình tự thời gian cụ thể, xuất hiện cái gì thì nhớ đến cái đó, có một số chỉ là hình ảnh rải rác.
Hắn bỗng nhớ ra lúc nhỏ hắn không phải người chơi thân nhất với Tống Vân Hồi.
Bọn họ vốn thân thiết nhất, những đứa trẻ và người lớn xung quanh đều cho là vậy.
Nhưng về sau đã xảy ra thay đổi.
Tống Tử Thư xuất hiện, mấy bạn nhỏ xung quanh chưa từng thấy một đứa trẻ như vậy, rất hiếm lạ, bao gồm cả phụ huynh của bọn họ cũng thế, còn yêu cầu bọn họ phải chăm sóc bạn nhỏ yếu đuối này.
Tống Vân Hồi là anh trai của đứa nhỏ, thoạt đầu cậu còn cùng bọn họ chăm sóc y, về sau bất tri bất giác dần dần tách khỏi đám trẻ này.
Hắn bắt đầu hiếm khi nhìn thấy đối phương.
Mãi đến sau này khi hắn tình cờ nhìn thấy đối phương chạy về phía một sân vườn xa lạ.
Nghe người lớn nói, hắn liền biết đó là sân vườn của nhà họ Tần, đứa trẻ bên trong xưa nay chưa từng chơi chung với người quanh đây.
Hắn nhìn thấy Tống Vân Hồi không đi vào cửa chính, mà thuần thục trèo lên cái cây bên cạnh rào chắn, sau đó không chút do dự mà trực tiếp nhảy xuống.
Có người đón lấy cậu.
Trong sân vườn truyền đến tiếng cười đùa.
Đây là lần đầu tiên hắn biết, thì ra ngoại trừ hắn, Tống Vân Hồi còn có một người bạn thân khác.
Giống như cất giấu kho báu vậy, không để cho bất cứ người nào biết.
Ngay cả hắn cũng không được.
Lại về sau, lúc hắn nhớ đến thời cấp ba, hắn đến trường Tống Vân Hồi tìm đối phương.
Hắn tìm thấy Tống Vân Hồi ở bên cạnh sân tập.
Hắn vẫy tay với đối phương nhưng đối phương lại nhìn về một hướng khác, trên mặt bỗng nở nụ cười.
Đó là lần đầu tiên hắn biết cái gì gọi là cảm giác nguy hiểm.
Nhưng chuyện sau này đã chứng minh, người qua đường chỉ có thể là người qua đường, Tống Vân Hồi cũng chưa từng nhắc đến người bạn qua đường này của cậu, người cuối cùng đứng bên cạnh cậu, vẫn là hắn.
Mạch suy nghĩ hỗn loạn, thoáng cái nhảy đến giọng nam trầm thấp mà hắn từng nghe thấy trước đây.
"Tôi có thể chăm sóc tốt cho Tống Vân Hồi."
Cái rắm.
Chung Hứa nghĩ.
Chỉ có hắn mới có thể chăm sóc tốt cho Tống Vân Hồi.
***
Có lẽ là do ngồi xe quá lâu nên đêm đó Tống Vân Hồi chỉ xem Weibo một chút, sau đó cảm thấy nhàm chán lại còn hơi buồn ngủ, nên cậu trực tiếp đi ngủ luôn.
Cậu rất hiếm khi nằm mơ.
Cậu mơ thấy đồng phục học sinh xanh trắng, mơ thấy một tờ giấy nhỏ lơ lửng trên không trung, mơ thấy đèn bàn đang sáng trong gian phòng tối tăm, từng dòng chữ trên bức thư dưới ánh đèn.
Lúc đó cậu hẳn là có thể nhìn thấy nội dung trên bức thư ấy.
"......"
Sáng hôm sau, Tống Vân Hồi đội một đầu ổ quạ ngồi dậy trong cơn suy tàn.
Cậu mở to đôi mắt cá chết vô hồn nhìn vào hư không, sau đó ngả trở về, nỗ lực tiếp tục nằm mơ.
Bất luận thế nào cậu cũng phải nhìn thấy rốt cuộc cậu đã viết thứ gì trong bức thư đó.
"......"
Tống Vân Hồi lại lần nữa mở mắt ra.
Rất tốt, ngủ không được.
Đáng ghét.
Chỉ có thể bò dậy lần nữa, Tống Vân Hồi đang định mặc đồ ngủ, kết quả phát hiện có thứ gì đó lúc nhúc trong chăn.
Chăn bông nhúc nha nhúc nhích, cuối cùng nhô ra một cái đầu mèo.
Cam Tử mở to cặp mắt tròn vo nhìn cậu.
Cậu ôm mèo con lên, sờ sờ đầu nhỏ của nhóc, nói: "Chào buổi sáng."
Cam Tử kêu miao miao.
Tống Vân Hồi nhìn điện thoại tối qua dùng xong đặt trên tủ đầu giường.
Lúc tầm mắt cậu vừa quét tới thì điện thoại liền vang lên.
Tùy ý tròng đồ ngủ vào, cậu nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói già dặn nhưng rất có sức sống.
"Gần đây có đang bận gì không?"
Một tay ôm mèo nhỏ một tay cầm điện thoại, Tống Vân Hồi mang dép lê vào, đáp.
"Không bận ạ."
Dù không cần nhìn người liên lạc cũng nghe ra được đầu dây bên kia là giáo viên cố vấn thời đại học của cậu.
Thời đại học quan hệ của cậu và giáo viên cố vấn rất tốt, đối phương cũng thường cùng cậu làm dự án, thỉnh thoảng vẫn sẽ liên lạc.
"Ôi chao vậy thì tốt, thuật toán thầy vừa tối ưu hóa gần đây em đã xem chưa?"
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu đối phương rất chắc chắn.
Ông chắc chắn một người đã tốt nghiệp vài năm và hiện không làm công việc thuộc lĩnh vực này nhưng vẫn chú ý đến ngành nghề này, vẫn không ngừng trau dồi học tập.
Nói thì có hơi thái quá, nhưng quan điểm của ông đúng.
"Xem rồi ạ."
Bế Cam Tử xuống lầu, sau đó ngồi xổm trên sàn nhìn nhóc ăn thức ăn dành cho mèo, Tống Vân Hồi vừa vuốt mèo vừa nghe giảng.
Người ở đầu dây bên kia nói đang có một dự án với người quen, hiện giờ dù thế nào cũng đang thiếu một người, hỏi cậu có hứng thú tham gia không.
Thứ thầy cố vấn hỏi cậu là có hứng thú tham gia hay không chứ không nói là khẩn cấp, nhưng tìm tới cậu vào thời điểm này, đoán chừng cũng có hơi gấp rồi.
"Có yêu cầu gì không ạ?"
"Chỉ cần em biết cách thay đổi thuật toán này thế nào là có thể bắt đầu, chỉ là thời gian gấp gáp, hai ngày phải đưa ra kết quả."
Thấy Cam Tử ăn đến hăng say, Tống Vân Hồi đứng dậy, vừa trò chuyện về các chi tiết nhỏ vừa lên lầu.
Nói đến cuối cùng, cậu cho thầy cố vấn một câu trả lời khẳng định.
Đề tài nghiêm chỉnh đến đây coi như kết thúc.
Đầu dây bên kia thở dài một hơi, nói: "Lễ kỷ niệm thành lập trường lần trước thầy còn cho rằng em sẽ tới, còn muốn mặt đối mặt trò chuyện với em - vậy lễ kỷ niệm thành lập trường lần này em có tới không?"
Tống Vân Hồi cười cười, đáp: "Hiện giờ em không còn ở thành phố A nữa, năm nay có lẽ sẽ không tới."
"Vậy thật đáng tiếc."
Đối phương chép miệng một cái, "Thầy đây còn có rất nhiều hạt giống tốt có thể giới thiệu cho em làm quen."
Đoán chừng người tới độ tuổi này, bất luận là nam hay nữ, dường như đều sẽ mở mang thêm một nghề phụ là làm mai.
Tống Vân Hồi không muốn gặp mặt những hạt giống tốt mà ông nói, cậu hàn huyên cùng ông thêm hai ba câu rồi cúp máy.
Hôm nay lại là một ngày không chơi điện thoại.
Đây là một ngày rất bình thường đối với cậu, cũng là một ngày thông thường đối với rất nhiều người.
Nhưng đối với Tống Tử Thư mà nói thì có hơi sứt đầu mẻ trán, nhưng công ty đã tìm thủy quân, tạm thời đè ép những tin tức không tốt xuống, bình luận hiện tại đã hòa hoãn lại, đã tốt hơn so với trước kia.
Khó chịu nhất vẫn là đoàn làm phim, mấy ngày nay cả đoàn quả thật đã thể nghiệm được cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc.
Bọn họ vốn chọn Tống Tử Thư là để mượn lưu lượng gần đây của Tống Vân Hồi, ai mà ngờ tới lại trực tiếp mất đi vai nam chính kiêm đại thiếu gia của phía nhà đầu tư, lại còn bị cách marketing không thỏa đáng của mình phản phệ, bây giờ vẫn đang cầu cứu bốn phía.
Đạo diễn và những thành viên chính của đoàn làm phim từ sáng sớm đã mở họp.
Bọn họ quyết định học tập phương pháp ứng đối trước đây của đạo diễn đoàn phim , sau khi một ngụm cắn chết Tống Tử Thư sẽ làm một vố kinh diễm tất cả mọi người, tin tưởng đến lúc đó mọi lời đồn đoán cũng sẽ tự sụp đổ.
Trước đây đạo diễn đoàn làm phim chọn Tống Vân Hồi vào vai Trần Tứ liền bị toàn mạng mắng chửi, lời mắng chửi chẳng phải giống với cơn mưa phùn mà bây giờ bọn họ đang chịu đựng hay sao, kết quả cuối cùng người đạo diễn kia nhận được càng nhiều quả ngọt hơn, hiện giờ có rất nhiều người khen ông có mắt nhìn.
Chỉ cần tận lực tiếp tục bám vào điểm này, kiên trì đến cuối cùng, đoàn làm phim cảm thấy, dù cho không nhận được hiệu quả như đạo diễn , nhưng chí ít vẫn có thể kéo được một làn sóng đầu tư.
Còn Tống Tử Thư cuối cùng có thể đủ khiến người ta kinh diễm hay không, liệu có bị mắng chửi hay không, điều này tạm thời không nằm trong phạm vi suy xét của bọn họ.
Bọn họ chỉ cần tỏ rõ thái độ đến cuối cùng là được.
Vì thế vào buổi chiều, đạo diễn đã đăng một bài Weibo.
[Tôi tin Tống Tử Thư có thiên phú không thua người nào, cũng có chăm chỉ và nỗ lực vượt xa người thường.]
Bài Weibo này cộng thêm thủy quân mà công ty Tống Tử Thư mời tới, hướng gió của khu bình luận cuối cùng cũng thay đổi một tí.
Thứ mà người ngoài giới nhìn thấy chính là quyết tâm và sự khẳng định dành cho Tống Tử Thư của đạo diễn, người trong giới lại nhìn ra đối phương hoàn toàn không quan tâm đ ến sống chết của Tống Tử Thư.
[? Tự tin vậy sao, thật sự có bản lĩnh? Sẽ không phải giãy giụa trước khi chết đó chứ?]
[Cười ẻ, không có tiền thì quay kiểu gì, ngay cả vai nam chính cũng không có, chăm chỉ nỗ lực có thiên phú thì làm sao]
["Thiên phú không thua người nào", "người nào" ở đây là ai không cần nói nữa đâu nhỉ]
[Tui tin Tử Thư có thực lực này!]
[Không bàn đến kỹ năng diễn xuất, tui cảm thấy nhân phẩm của Tử Thư khẳng định tốt hơn Tống Vân Hồi, nhất định có thể diễn tốt vai diễn này!]
[Bớt khoác lác đi, mấy tác phẩm trước cũng không đến mức xuất sắc như bà nói đâu]
Khu bình luận vẫn tiếp tục tranh chấp, nhưng ít nhất không còn nghiêng về một phía như trước đây nữa, dư luận miễn cưỡng xoay chuyển.
Trên mạng lại khôi phục yên bình.
Nhưng phần yên bình này vào buổi tối đã bị phá vỡ.
Một sợi chỉ bị kéo đứt, chắc chắn những sợi chỉ yếu ớt hơn cũng không tránh khỏi kết cục bị đứt đoạn.
Thứ ba, vẫn là một ngày lao động bình thường như mọi hôm, buổi tối.
Các cứ dân mạng tan làm tan học về đến nhà, vốn muốn giải trí một chút, định lướt điện thoại một hồi rồi đi ngủ.
Kết quả trước đêm khuya, một đoạn video được tung ra, thành công khiến đám cú đêm dậy sóng.
Sự việc Tống Vân Hồi đẩy người xuống nước trước kia vẫn đang được tranh cãi dữ dội trên mạng, dù người trong cuộc đã đứng ra giải thích Tống Vân Hồi là cứu người nhưng trên mạng vẫn thích tự biên tự diễn.
Cậu đẩy người xuống nước, sau đó sợ hãi mới nhảy xuống cứu người.
Không ai có bằng chứng chứng minh người là do cậu đẩy, nhưng mọi người đều nhìn ra người là do cậu cứu lên.
Đây là một loại suy nghĩ tiêu cực nhưng lại được rất nhiều người ủng hộ.
Nhưng mọi tranh cãi đều kết thúc vào đêm nay.
Video không tính là độc quyền, do vài V lớn cùng nhau tung ra, lần đầu tiên tung ra đã nhận được không ít sự quan tâm.
Video là một đoạn thu hình giám sát, không dài, nhưng đủ để hiểu rõ toàn bộ diễn biến của vụ việc.
Ban đầu là Thành Quả và Tống Vân Hồi đứng bên bờ sông nói chuyện, bọn họ hẳn là đang tranh luận chuyện gì đó, Thành Quả là đại thiếu gia, tính tình nóng nảy, chẳng khác nào pháo nổ lốp bốp, vẻ mặt Tống Vân Hồi từ đầu đến cuối đều rất nhạt rất bình tĩnh - ngoại trừ những cảm xúc phong phú trong phim ra thì ngoài đời cậu luôn giữ vẻ mặt này.
Trước hết cậu gật đầu tỏ ý tán thành một phần lời nói của Thành Quả, sau đó lại bắt đầu phản bác.
Đây chính là nguồn gốc của tin đồn quan hệ bất hòa mà các cư dân mạng nghe nói trước đây, cũng là cái gọi là động cơ khiến Tống Vân Hồi ra tay đẩy người.
Trong hình ảnh xuất hiện một người khác.
Hẳn là một trợ lý sản xuất trong đoàn làm phim, anh ta đang nâng một cái thang rất dài trong tay, băng qua giữa hai người, sau đó rời đi.
Video đến đây vẫn rất bình thường.
Tống Vân Hồi ngăn chặn tầm mắt của người khác, nhưng không thể ngăn chặn giám sát.
Sau khi trợ lý sản xuất rời khỏi ống kính, giám sát từ trên cao nhìn xuống, quay được một chân của cái thang trực tiếp đập vào bên eo của Thành Quả.
Bờ sông vốn trơn trượt, đối phương bị đập trúng một phát liền thuận theo hướng của lực đạo mà lùi về sau vài bước, kết quả đứng không vững, cứ như vậy ngã xuống nước.
Hình ảnh giám sát quay được không tính là rõ ràng, không thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta.
Nhưng dù là hình ảnh mơ hồ như vậy thì người xem vẫn có thể cảm nhận được hoang mang và bất lực lúc đó, tiếp đó là nỗi tuyệt vọng bao trùm.
Cậu ta cứ như vậy trực tiếp rơi xuống sông.
Có lẽ mấy ngày đó đã có mưa to, nước sông dâng cao nhìn qua như sóng biển cuồn cuộn.
Cậu ta vừa rơi xuống liền bị nước sông cuốn về phía trước, tốc độ rất nhanh, cứ vậy qua một hồi thì sắp biến mất khỏi phạm vi của màn hình giám sát.
Sau đó bọn họ nhìn thấy Tống Vân Hồi cởi áo khoác ra, trực tiếp nhảy xuống.
Tốc độ phản ứng của cậu rất nhanh, động tác cũng rất dứt khoát, lúc những người khác vẫn chưa phản ứng lại thì cậu đã nhảy xuống rồi.
Bóng dáng hai người đều biến mất khỏi phạm vi của giám sát.
Tiếp đó là một khoảng thời gian chờ đợi rất yên bình đồng thời cũng rất sốt ruột.
Hình ảnh trong video chỉ có đám người liên tục chạy qua chạy lại, còn cả nước sông