Cũng không phải cậu đặc biệt thích chào hỏi cùng người khác, chủ yếu là do ánh mắt của mấy người kia quá mức nóng bỏng.
Tần Thư thuận theo tầm mắt cậu nhìn lại.
Người đại diện và đám trợ lý cười cười, vẫy vẫy tay.
Tống Vân Hồi cũng vẫy vẫy tay với bọn họ.
"Đi thôi."
Tần Thư thu hồi tầm mắt, nói, "Hôm nay bọn họ còn có việc phải làm, lần sau sẽ giới thiệu cho cậu làm quen."
Tống Vân Hồi đáp "Ok".
Đám người bị ép có việc phải làm chỉ đành rời đi, bọn họ vừa đi vừa đưa mắt nhìn theo bóng dáng hai người đi về phía khu vực thu nhận đồ vật thất lạc.
Mãi cho đến khi đi được một đoạn, đám người lúc này mới thay đổi vẻ mặt.
Trợ lý không thể quản lý tốt sắc mặt của mình, gương mặt đã nhịn đỏ thành một mảnh, "Thì ra bạn của anh Tần cũng đu idol."
Tin tức tốt, bạn tốt đu idol, bản thân vừa vặn cũng là idol.
Tin tức xấu, người mà bạn tốt đu lại là ngôi sao khác, nói là tới đón máy bay, nhưng lại lẫn vào đám fan hâm mộ của người ta.
Người đại diện mỉm cười thân thiện bỏ đá xuống giếng: "Mua ha ha, cậu ta cũng có ngày hôm nay."
***
May mà trên đường đi tình cờ gặp phải chủ nhân của tấm banner đang vội vã chạy về, Tống Vân Hồi và Tần Thư không cần phải đi đến nơi thu nhận đồ vật thất lạc nữa.
Cậu trai kia vẫn đang ôm bụng nhìn qua rất khó chịu, lại lần nữa liên tục cảm ơn rồi ôm bụng rời đi.
Cậu ta vẫn chưa từ bỏ kế hoạch xin chữ ký của mình.
Nhưng lúc cậu ta vội vàng chạy tới thì chỗ ngồi ban đầu đã trống huơ trống hoác, chỉ còn thưa thớt vài người vẫn đứng đó hưng phấn thảo luận.
Cậu ta sáp tới, hỏi hai nữ sinh nhỏ trông dễ bắt chuyện: "Quả Tử vẫn chưa tới sao?"
"Quả Tử vừa rời đi á, đã kết thúc rồi."
Còn chưa kịp đợi cậu trai phản ứng lại, một trong hai nữ sinh lại nói, "Ủa tui nhớ cậu đã có được chữ ký rồi mà?"
Cô bé tuy không có ấn tượng với người trước mắt nhưng lại rất ấn tượng với tấm banner trong tay cậu ta.
Chỉ có thể nói, phàm là người đã từng thấy qua liền không có cách nào quên được.
Cậu trai thuận theo tầm mắt của đối phương nhìn vào banner của mình, liền nhìn thấy một chữ ký lưu loát đẹp mắt nằm tại một góc của banner.
"!!!"
Toàn thân nháy mắt tràn trề năng lượng, cậu trai cảm giác mình không còn lạnh nữa, bụng cũng hết đau luôn, cả người như đắm chìm trong hạnh phúc bất tận.
- -Là người vừa rồi!
Nghĩ đến người nọ hẳn là vẫn chưa đi xa, cậu ta liền cấp tốc quay đầu đuổi theo.
Cậu ta chăm chú nhìn dòng người qua lại trong sân bay, nhưng lại không tài nào nhìn thấy thân ảnh màu trắng trong ấn tượng.
Ngay ngày hôm đó, trong siêu thoại của Thành Quả liền xuất hiện một bài đăng thông báo tìm người sở hữu lượt like cao ngất.
[Tuy không biết cậu là ai nhưng kể từ giờ cậu chính là anh em ruột khác cha khác mẹ của tui!]
Bức ảnh kèm theo là một tấm banner tiếp ứng có chữ ký của Thành Quả, cực kỳ chói mắt trên mọi mặt nghĩa.
Có thể là do tấm banner tiếp ứng này có phần magic, cũng có thể là do câu chuyện đằng sau nó quá siêu thực, nói tóm lại bài đăng này khó hiểu trở thành tâm điểm chú ý trong siêu thoại ngày hôm nay.
Đến cuối cùng, nghe đâu Thành Quả không thường xem Weibo cũng lần mò đến ấn like một cái.
***
Tống Vân Hồi về đến nhà ăn cơm rồi xem phim, xem phim xong lại ăn cơm, đến tối khi đang tán gẫu cùng Trần Thần mới biết bản thân có thêm một người anh em ruột khác cha khác mẹ.
Tống Vân Hồi: "......"
Cảm ơn, nhưng không cần đâu.
Trần Thần bên kia vẫn đang liến thoắng, "Ái chà chà, phải nói người tốt kia thật sự rất có tâm nha, việc khó dị mà cũng làm được..."
Tống Vân Hồi: "......Anh có thể im miệng được không."
Đầu dây bên kia trước hết ngẩn ra, hồi lâu sau mới phản ứng lại, tiếp đó là một tràng cười như súng máy không cách nào ngưng được.
Sự thật chứng minh dung tích phổi của Trần Thần rất lớn.
Anh ta cười một tràng mà không hề dừng lại dù chỉ một giây.
Đợi đến khi tiếng cười của đối phương nhỏ dần đi, Tống Vân Hồi đang định nói chuyện, kết quả đối phương chỉ nghỉ ngơi giữa chừng rồi cười tiếp, lại còn bồi thêm cảm nghĩ,
"Sao cậu lại ngốc vậy chứ!"
Tống Vân Hồi nhịn.
Mãi đến khi tiếng cười trong headphone hoàn toàn lắng xuống, cậu hỏi đối phương: "Chơi game không?"
"Chơiii!"
Đối phương đồng ý rất nhanh, nhưng chốc lát sau như nhận ra điều gì đó, lại bổ sung thêm một câu, "Hôm nay không phải ngày hoàng đạo, không thích hợp leo rank, chúng ta chơi mấy ván giải trí là được."
"Bài trừ mê tín là nhiệm vụ của chúng ta," Tống Vân Hồi nhàn nhạt nói, "Hôm nay cảm giác tay không tồi, đánh xếp hạng đi."
Cả một buổi tối, thứ hạng của Trần Thần không ngừng tăng lên, nhưng trải nghiệm chơi game càng lúc càng khó nói.
Tống Vân Hồi chỉ thiếu điều trực tiếp cầm súng bắn chết anh ta ngay tại chỗ thôi, hên là ở ván cuối có lẽ cơn giận đã tiêu tan, cậu đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Trần Thần còn muốn chơi tiếp, nhưng mai vẫn là ngày hành chánh, nô lệ tư bản phải sớm nghỉ ngơi dưỡng sức tích trữ năng lượng cho công việc ngày mai.
"Tạm biệt nha người làm công."
Chào tạm biệt Trần Thần xong, Tống Vân Hồi tháo headphone xuống duỗi eo, sau đó đứng dậy xuống lầu.
Tần Thư vẫn đang chọn kịch bản trong phòng khách, anh chỉ mặc một thân quần áo ở nhà ngồi đó thôi cũng thấy vui tai thích mắt.
Tống Vân Hồi không quấy rầy anh, bế Cam Tử đứng bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn ngôi nhà đã bắt đầu thay đổi của mình.
Bên ngoài đã ra hình ra dáng, nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều thứ chưa bắt đầu khởi công, đoán chừng phải đẩy đến năm sau.
"Đang nhìn gì thế?"
Sau lưng truyền đến giọng nói, cậu quay đầu, liền nhìn thấy Tần Thư đã đặt laptop xuống đứng sau lưng mình, thuận tiện đưa cho cậu cốc nước nóng.
Trong cốc nước nóng còn có vài thứ trôi nổi bên trên, cậu không nhận ra toàn bộ nhưng vẫn nhận ra được vài thứ trong đó là thực phẩm thiết yếu cần cho việc dưỡng sinh.
Tống Vân Hồi uống một ngụm.
Mùi vị thơm ngon bất ngờ, hẳn là đã thêm thắt chút gì đó ngoài luồng, không đắng, còn có chút thanh ngọt nhàn nhạt.
"Tôi đang nhìn nhà mình." Cậu duỗi một ngón tay của bàn tay đang cầm cốc chỉ về phía cửa sổ của một căn phòng, nói, "Nhìn thấy đằng kia không?"
Tần Thư nhìn theo hướng ngón tay cậu.
"Đó là căn phòng tôi giữ lại cho anh đó."
Tống Vân Hồi cười nói: "Nếu anh bị Cam Tử bắt nạt có thể đến chỗ tôi nha."
Tiếp đó cách một lớp kính cửa sổ cậu lần lượt giới thiệu công dụng của từng căn phòng cho anh nghe.
Hai gian phòng cạnh nhau ở lầu một vẫn được nối thành phòng ghi âm như cũ, gian phòng ở lầu hai ngay bên trên phòng ghi âm dành riêng cho đàn piano, hiện giờ vẫn đang xây lại cách âm.
Bên cạnh phòng đặt đàn piano chính là phòng ngủ, có hai gian.
Còn có một phòng dành riêng cho Cam Tử, có đặt một vài vật dụng cho mèo nhỏ, nếu sau này Tần Thư ra ngoài công tác, cậu có thể bế Cam Tử tới đây chơi.
Cậu thì đang hưng phấn nói về kế hoạch tương lai, Tần Thư thì nhìn cậu nói, nhìn cậu thi thoảng chớp chớp mắt, nhìn đôi đồng tử nhạt màu của cậu.
Đối phương nói xong bố cục của ngôi nhà, sau đó ngẩng đầu lên, hỏi, "Tôi an bài không tồi chứ?"
Tần Thư đáp: "Rất tốt."
Trong tương lai mà cậu an bài có cả anh.
Nhận được sự khẳng định, Tống Vân Hồi uống một ngụm nước nóng trong cốc, nói: "Hy vọng mau mau sửa sang xong nhanh."
Cậu muốn xem thử căn nhà mà bản thân dày công nghiên cứu sẽ trở nên thế nào.
Tần Thư không tán thành cũng không phản đối, chỉ nói: "Chậm mà chắc."
Vui vẻ tiếp nhận quan điểm của đối phương, Tống Vân Hồi tựa vào bệ cửa sổ, hình như nhớ đến gì đó, cười híp mắt hỏi:
"Chuyển phát nhanh dì Diệp gửi trước đó đâu rồi, anh xem chưa?"
Thấy ánh mắt đối phương lộ rõ hứng thú dạt dào, Tần Thư thoáng dời tầm mắt, nói, "Vẫn chưa."
Vì thế hai người lại lần nữa quay về sofa, lấy chuyển phát nhanh vẫn luôn chưa khui trước đó ra.
Chuyển phát nhanh là Tần Thư mở, Tống Vân Hồi chịu trách nhiệm ở một bên đưa kéo.
Ở một góc nhỏ trong lòng cậu luôn vô cớ có cảm giác nghi thức, lúc mở chuyển phát nói gì cũng không nhúc nhích, để Tần Thư tự mình làm.
Mở chuyển phát nhanh ra, đặt kéo sang một bên, hai người cùng nhau xem xét đồ vật bên trong.
Nhiều nhất vẫn là túi khí và cỏ khô bọc xung quanh để tránh cho đồ vật bên trong bị hư hại.
Đẩy đám cỏ khô ra, bên trong vẫn là hai khung ảnh.
Tống Vân Hồi thò đầu qua nhìn.
Khoảnh khắc lật khung ảnh lại, hai người đều ngẩn ra.
Tống Vân Hồi suýt chút nữa không nhận ra người trong ảnh là ai, khi nhìn thấy đôi mắt mang tính biểu tượng của Tần Thư lúc này mới phản ứng lại.
Người trên ảnh đúng là Tần Tiểu Thư.
Bé xíu xìu xiu, tay ngắn chân ngắn, từ nhỏ đã là một nhóc cool guy đáng yêu.
- -Nhưng vấn đề là đứa nhỏ bên cạnh.
Tống Vân Hồi nhìn đi nhìn lại bạn nhỏ đang tay trong tay bên cạnh Tần Tiểu Thư.
Trông khá quen mắt, nhưng không chắc lắm.
Bối cảnh trong ảnh là rừng cây xanh rì thưa thớt, ánh nắng mặt trời rất tốt.
Hai nhóc con trên ảnh đều mặc áo xanh, đội mũ viền lá sen màu vàng, nắm lấy tay nhau, ánh nắng mặt trời trong rừng cây xuyên qua đám lá cây chiếu lên người bọn họ.
Bọn họ có lẽ đang trên đường leo lên núi, Tần Tiểu Thư rất có tinh thần trách nhiệm bước lên bậc thang trước dò đường, sau đó lại kéo người phía sau lên.
Gương mặt trên ảnh quá đỗi quen thuộc.
Tống Vân Hồi nhất thời câm nín, sau đó nghi hoặc khoa tay, "Đây là tôi?"
Nếu không phải anh em sinh đôi thì đứa nhỏ kia hẳn là cậu lúc nhỏ.
Nhưng cậu xác thực không có chút ký ức nào về việc này.
đam mỹ hài
Vả lại nhìn dáng vẻ trên ảnh, cậu và Tần Tiểu Thư có lẽ không phải chỉ là quen biết đơn thuần, hẳn là quan hệ rất tốt mới đúng.
Tuy rằng trước đây Diệp Mẫn đã từng nói cậu và Tần Tiểu Thư đã chơi chung từ nhỏ, nhưng vì hầu như không nhớ được gì nên cậu cho rằng chỉ là bạn bè chơi chung bình thường.
Nhưng hiện tại xem ra mọi chuyện không phải như vậy.
Tần Thư gật đầu, khẳng định suy đoán không chắc lắm của cậu.
Cậu nhìn bức ảnh trên tay, mặt mày nhu hòa đi vài phần.
"Tần Tiểu Thư, tôi hỏi anh một vấn đề, mời trả lời."
Tống Vân Hồi khẽ nheo mắt, khóe miệng theo thói quen mang theo ý cười, hỏi, "Hồi nhỏ bọn mình quen biết nhau bao lâu?"
Tần Thư đáp: "Bốn năm năm."
Ý cười bên môi không hề biến mất, Tống Vân Hồi chậm rãi chớp mắt.
Lại có phát hiện mới rồi.
Lại thêm một đoạn ký ức phủ bụi mơ hồ.
Cậu đổi tư thế ngồi trên sofa, nói, "Có hơi không nhớ rõ khi đó đã xảy ra chuyện gì."
Cậu bày ra tư thế thoải mái chuẩn bị cho một cuộc trò chuyện dài.
"Lúc đó là mùa hè, hôm đó trời rất nóng, có người nói trên núi mát mẻ nên chúng ta đã cùng nhau lên núi chơi."
Bản thân Tống Vân Hồi cũng không nhớ nổi, nhưng Tần Thư lại nhớ rất rõ ràng, anh nói, "Ngọn núi đó không cao lắm, người sống gần đó đều rất thích leo."
Đối với người lớn mà nói thì ngọn núi đó không tính là cao lắm, nhưng đối với trẻ nhỏ thì có hơi miễn cưỡng.
Tần Thư nhớ khi đó bọn họ đã đi bộ rất lâu, bạn nhỏ Tống nào đó dạo trước cả ngày phơi thân dưới điều hòa đến mức bị cảm phải nằm ì trên giường suốt mấy ngày trời vừa đi được nửa đường liền không chịu nhúc nhích nữa, cuối cùng là anh kéo cậu cùng đi về phía trước.
Tống Vân Hồi nháy mắt đoán được kết cục của câu chuyện, "Cho nên cuối cùng là bọn mình khích lệ lẫn nhau, vẫn luôn kiên trì, cuối cùng cũng đến được đích nhỉ."
Cậu cảm thán, "Đúng là một câu chuyện truyền cảm hứng."
Tần Thư không tùy tiện tán thành lời cậu nói.
Đối phương chỉ nói đúng một nửa.
Bọn họ cùng nhau đến đích không sai.
Nhưng nửa đoạn đường sau không phải cả hai cùng đi.
Những điều này không cần thiết phải nói ra, đối phương không hỏi, anh cũng không đề cập tới.
Tống Vân Hồi hỏi: "Lúc đó là dì Diệp đi cùng chúng ta sao?"
Tần Thư gật đầu: "Phải."
Hưởng thụ dịch vụ xoa bóp miễn phí của ổ bánh mì nguyên chất trong lòng, Tống Vân Hồi thoáng nghiêng đầu, nói: "Kể tiếp chuyện lúc nhỏ cho tôi nghe đi, tôi đã quên rất nhiều."
Tần Thư đáp "được".
Là một buổi tối rất yên bình.
Tống Vân Hồi cứ vậy ngồi nghe Tần Thư kể chuyện hồi xưa của hai người, trong lòng cảm thấy kinh ngạc khó tả.
Giống như đang nghe chuyện cũ vậy.
Bao gồm cả mấy chuyện mất mặt ngày trước, còn cả những chuyện vui vẻ giữa hai người, bọn họ cùng nhau dằn vặt hoa hoa cỏ cỏ, dường như cậu đang lắng nghe chuyện gì đó rất xa xăm, không giống những gì đã diễn ra trong hiện thực.
***
Ầm ĩ liên tiếp mấy ngày trời, vụ việc liên quan đến sự kiện rơi xuống nước đã dần hạ nhiệt, nhưng thuyết âm mưu trong đó không hề hạ nhiệt theo mà ngược lại càng lúc càng bành trướng, mũi dùi đều chỉ vào Tống Tử Thư.
Dù rằng trên mạng đều chỉ mũi dùi vào Tống Tử Thư như Tống Vân Hồi ngày trước nhưng lần này cư dân mạng không có bằng chứng xác thực, dù là vậy nhưng họ vẫn tin tưởng vào trực giác của bản thân mà xông pha.
Khác biệt duy nhất là dư luận của Tống Tử Thư không giống với Tống Vân Hồi trước đây, y vẫn còn fan hâm mộ trung thành, công ty đại diện thì đang khẩn cấp làm quan hệ công chúng giúp y, tình hình vẫn có thể cứu vãn.
Nhưng cho dù là vậy thì Tống Tử Thư vẫn chưa từng ra khỏi cửa.
Ngoại trừ xuống lầu ăn cơm thì phần lớn thời gian y đều ru rú trong phòng mình, cũng không làm gì cả, chỉ đơn giản ngồi trên giường phát ngốc, chờ đợi người đại diện chỉ thị bước tiếp theo.
Tống Tử Thư ở trong phòng không ra khỏi cửa, Từ Vi thì ngồi trong phòng khách xem TV.
TV đúng lúc đang phát đến đoạn phim đặc sắc, vẻ mặt bà ta lại không có bất kỳ biến hóa nào.
Chậm rãi gảy gảy móng tay, tiếp đó bà ta gọi bác Trần đến, hỏi: "Khi nào tiên sinh về?"
"Tiên sinh vẫn