Tần Thư đổi dép lê, hỏi: "Mang gì?"
Theo tư duy của người bình thường, thường sẽ là đặc sản nơi đó, nếu là loại nơi như lễ trao giải, lẽ nào là chữ ký?
Nhưng anh không cảm thấy đối phương sẽ nhờ anh mang về những thứ này.
Quả nhiên, Tống Vân Hồi mở miệng, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ.
Tay tháo khăn quàng cổ của Tần Thư hơi khựng lại, sau đó khôi phục lại bình thường, đáp một tiếng "được".
Tuy đã sớm đoán ra thân phận của đối phương, nhưng cảm giác đoán ra và chính miệng đối phương nói với mình hoàn toàn không giống nhau.
Cậu đang dần tiếp nhận anh.
Tống Vân Hồi ghét bỏ xách hộp bánh ngọt vị chuối kia đặt lên trên bàn phòng khách, sau đó vui sướng ấn số, gọi lại cho số máy cá nhân kia.
Đợi cậu gọi điện thoại xong, Tần Thư đã mở hộp đựng bánh ngọt vị chuối ra, từng lớp bánh ngọt béo ngậy đẹp mắt mang theo mùi thơm của chuối dần dần lộ ra.
Tống Vân Hồi xoa xoa mặt, sau đó ngồi xuống bên cạnh đối phương, hỏi: "Sao lại muốn mua bánh ngọt vị chuối thế?"
Tần Thư vẫn giữ vẻ mặt kia, đáp: "Tôi thấy rất nhiều người nói cậu muốn ăn, liền mua."
Hôm nay sau khi kết thúc công việc anh liền xem Weibo một chút, phát hiện rất nhiều người đều nói với anh Trứng tổng siêu cấp muốn ăn bánh ngọt vị chuối.
Vì thế anh liền mua.
Rất chân thành, rất tri kỷ.
Tống Vân Hồi chậm rãi vươn tay cầm bánh nhỏ lên, sau đó ngả ra sau, vùi mình vào sofa.
"......"
Nói thế nào nhỉ.
Bánh ngọt vị chuối không có tội, rất ngon, không ngán.
Chỉ là không thể dùng làm vũ khí phòng thân.
Ăn hết miếng này đến miếng kia, Tống Vân Hồi bay nhảy trở lại, ngọn lửa nhỏ đã tắt ngúm trước đó lại lần nữa bốc lên, cậu chỉnh âm lượng điện thoại đến mức thấp nhất, sau đó tỉ mỉ xem video hướng dẫn làm bánh ngọt vị chuối hết lần này đến lần khác.
Cam Tử đã sớm ngó lơ sự mới mẻ của Tần Thư, nhóc chỉ dính đối phương một lúc rồi lại trở về vòng tay anh, kêu miao miao làm nũng.
Đợi đến khi sắc trời nhá nhem, giờ làm cơm đã tới.
Mặc dù buổi chiều vừa trải qua một trận lật xe nghiêm trọng, nhưng Tống Vân Hồi vẫn theo Tần Thư vào phòng bếp.
Đêm nay hai người đều lên giường ngủ sớm.
***
Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức của điện thoại đặt bên giường reo vang, Tống Vân Hồi đồng thời mở mắt.
7h đúng, sáng nay là buổi sáng cậu thức dậy sớm nhất ngoại trừ lúc thức suốt đêm làm việc trong hai tháng qua.
Thân thể đã tỉnh nhưng đầu óc vẫn chưa tỉnh, cậu ngồi dậy, phản xạ có điều kiện mặc đồ ngủ ở nhà vào, mặc được nửa chừng bỗng tỉnh táo lại.
Hôm nay cậu phải ra ngoài chơi.
Lại lần nữa cởi quần áo đang mặc giữa chừng xuống, cậu đứng dậy xỏ dép lê, sau đó đứng trước gương bắt đầu chậm rãi mặc áo khoác.
Hôm nay phải ra ngoài, tối qua cậu thoáng suy xét, sau đó lấy một chiếc áo khoác màu đen.
Trước đây Tần Thư có mua cho cậu một cái khăn quàng cổ, lại còn chu đáo dò hỏi ý kiến của cậu, là màu đen.
Một thân đen từ trên xuống dưới, ai nhìn vào cũng phải thốt lên một tiếng anh trai ngầu lòi.
Rửa mặt xong, theo thường lệ tiến hành đấu tranh với mớ tóc vểnh lên, đợi đến khi Tống Vân Hồi cuối cùng cũng chịu ra khỏi phòng thì vừa hay đụng phải anh trai ngầu lòi chân chính.
Anh trai ngầu lòi hàng thật giá thật phần lớn thời gian đều mặc như vậy, một thân đồ đen theo thói quen, dáng cao chân dài.
Ánh mắt anh nhìn qua, nháy mắt không còn là anh trai ngầu lòi nữa, nói:
"Xuống lầu ăn sáng xong rồi hẵng đi."
Tống Vân Hồi gật đầu lia lịa.
Hôm nay dậy sớm, ăn không vô gì cả, húp một bát cháo rau xanh là vừa.
Ăn sáng xong, hai người cùng nhau ra khỏi cửa.
Tuyết đã sớm rơi từ mấy ngày trước, nhưng có lẽ nơi này vẫn sát bên khu vực thành thị, với lại nói là tuyết rơi, còn không bằng nói là mưa lớn kèm theo tuyết nhỏ, nói tóm lại không có khả năng đọng lại tuyết tích lũy, vừa rơi xuống đã rất nhanh biến mất không thấy đâu.
Vừa vặn nhớ lại chuyện leo núi hồi nhỏ, hai người nhất trí quyết định đi leo núi thăm thú.
Nơi có khả năng tích lũy tuyết cũng chính là vùng núi bình thường không mấy ai hoạt động.
Càng lái xe đến gần núi, Tống Vân Hồi càng ý thức được bản thân đang ở miền nam, miền nam hầu như rất hiếm khi có tuyết rơi.
Bình thường trên đường phố không có mấy người, hiện tại đường đến núi lại có không ít xe lưu hành, mọi người đều muốn xem thử tuyết có hình dạng thế nào.
Hôm nay là ngày lễ, người ra ngoài chơi cũng nhiều hơn đôi chút.
Sau khi đậu xe tại bãi đậu được vạch ra tạm thời dưới chân núi, Tống Vân Hồi mở cửa xe, ngay lập tức bị khí lạnh phả vào mặt.
Cậu vươn tay lên, bất giác đỡ lấy bịt tai đang đeo.
Là bịt tai lông xù trước đây Diệp Mẫn tặng cậu, rất ấm áp, xúc cảm của lông xù nháy mắt khiến lòng bàn tay ấm lên không ít.
Cậu vẫn một thân đen như hồi sáng, khác biệt duy nhất là trên người cậu có thêm một cái bịt tai lông xù và một chiếc balo.
Balo cũng không chứa gì nhiều, đều là một vài thứ rất nhẹ, mấy thứ như cốc giữ nhiệt gì gì đó đều đặt trong balo Tần Thư.
Sau khi Tần Thư đóng cửa xe liền vòng đến sau lưng cậu, giúp cậu đội mũ áo khoác lên.
Xung quanh viền mũ lông nhung còn có một vòng lông xù, sau khi đội lên có thể che khuất phần lớn gió lạnh.
Nháy mắt ấm áp hẳn lên.
Mũ rất lớn, bao bọc cả đầu cậu lại, lúc nhìn mặt Tần Thư cậu phải cố gắng ngửa đầu hơn bình thường, lấy một loại góc độ kỳ lạ mà nhìn.
Tống Vân Hồi hỏi Tần Thư nên đi thế nào.
Cậu chưa từng đến đây, nhưng đối phương đã từng, có ấn tượng hơn cậu.
Tần Thư chỉ về một hướng: "Đi từ đây sang kia là có thể thấy giao lộ lên núi."
Tống Vân Hồi theo anh đi về hướng đó.
Dưới chân có lớp tuyết không dày không mỏng, lúc giẫm lên còn phát ra tiếng, sau đó sẽ lưu lại một dấu chân rõ nét.
Cậu đi được một nửa, tiếp đó quay đầu lại, dường như nhớ ra gì đó, liền móc điện thoại ra chụp bức ảnh một chuỗi dấu chân trên đất.
Lưu lại bằng chứng rất rõ ràng, rất trực tiếp chứng minh sự có mặt của bản thân.
Từ lúc xuống xe tới đây, mỗi lúc chụp hình thì các khớp ngón tay cậu đã lạnh đến mức bắt đầu ửng đỏ.
Tần Thư bảo cậu thu tay vào trong ống tay áo, cậu ngoan ngoãn nghe theo.
Ra khỏi nơi đậu xe, tiếp tục rẽ vào một giao lộ là có thể nhìn thấy đường lên núi.
Quanh chân núi có hộ gia đình sinh sống, có người ngồi trong sân, trong tay còn đang bưng bếp lò, nhìn đám người tới tới lui lui, như không hiểu vì sao đám người này lại nghĩ không thông mà lên núi chơi vào mùa đông.
Trong sân còn có cún nhỏ, mặc trên thân một chiếc áo hoa, trông nó rất vui mừng, lúc hai người đi ngang qua nó liền sủa lên hai tiếng, lay lay lan can trong sân, chiếc đuôi đung đưa qua lại thấy được cả tàn ảnh.
Bước chân Tống Vân Hồi hơi dừng lại, tiếp đó cậu vẫy vẫy tay với cún nhỏ.
Cún nhỏ lắc đuôi càng hưng phấn hơn.
Tống Vân Hồi nở nụ cười.
Cậu dừng lại ngắm nghía cún nhỏ mặc áo hoa một hồi, Tần Thư liền đứng bên cạnh bồi cậu.
Mãi đến khi cún nhỏ bị mùi thơm gì đó hấp dẫn đi, hai người lúc này mới đi về phía trước.
Hôm qua nhiệt độ rất thấp, trong núi lại càng lạnh hơn, bất luận là nước sương hay thứ khác, hết thảy đều hóa thành tinh thể băng màu trắng dài mảnh trên cây.
Trên núi rất ít sắc xanh, đa phần là màu nâu đậm của thân cây nhánh cây và màu trắng thuần của tuyết.
Đường lên núi là dạng thềm đá, có lẽ hai ngày nay có không ít người lên núi, thềm đá không hề trắng tinh như những nơi khác mà mơ hồ lộ ra chút hoa văn sọc dọc đã chuyển sang sẫm màu do bị ẩm ướt.
Trống Vân Hồi không phải chưa từng thấy qua cảnh sắc thế này.
Nhưng không giống với cảm giác bây giờ.
So với trước đây, dường như bây giờ cậu càng thêm chuyên chú, càng thêm nghiêm túc quan tâm đến phong cảnh xung quanh hơn.
Cậu không có sở thích đi du lịch một mình, bình thường thì đoàn làm phim sắp xếp đi đâu thì cậu đi đó, có thể nhìn thấy những gì đều phụ thuộc hết vào đoàn làm phim.
Khi đó cậu dồn tất cả sự chú ý vào kịch bản phim, cậu chưa từng thả lỏng hoàn toàn như thế này, lấy một loại thái độ thưởng thức ngắm nhìn thế giới xung quanh.
Là hai loại trải nghiệm hoàn toàn khác nhau.
Đoạn đường đầu tiên mọi người đều trông rất vui vẻ, vẫn còn tụm năm tụm ba trò chuyện, mãi đến khi đi được một đoạn kha khá, bên đường đã bắt đầu có người tùy ý lót thứ gì đó trên đất, rồi ngồi xuống đó nghỉ ngơi.
Tần Thư nghiêng đầu qua hỏi cậu:
"Còn đi nổi không?"
Tống Vân Hồi gật đầu: "Đi nổi."
Đoạn đường từng đi qua trước đó không tính là dài, vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của cậu.
Tuy ngày trước từng nằm bệnh viện khá lâu, sau khi về cũng áp dụng hình thức sinh hoạt nằm dài khiến thể lực cậu có hơi thụt lùi, nhưng cũng không tính là vô dụng.
Vì thế hai người tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đi được nửa chặng đường, mặt đất trở nên ẩm ướt trơn trượt.
Tuyết vốn chất đống trên đất sau khi bị người người giẫm đạp đã tan ra, sau khi tan liền kết thành nước đá, bám vào trên thềm đá, vừa giẫm vừa trượt.
Phía trước có người không may trượt chân, sau đó đứng không vững, trực tiếp ngã vào đống tuyết.
May mà tuyết mềm, ngã vào cũng không đáng lo mấy, người bị ngã cười, người bên cạnh cũng cười theo.
Tần Thư lặng lẽ tiến lên trước một bước, sau đó quay đầu chìa tay ra.
"Nắm lấy."
Tống Vân Hồi nhìn anh.
Tần Thư thở dài một hơi, nói:
"Tôi sợ ngã."
Tống Vân Hồi gật đầu lia lịa: "Được được được."
Cậu duỗi tay ra, khoảnh khắc chạm vào lòng bàn tay nọ liền bị đối phương nắm chặt lấy.
Một đôi bàn tay ấm nóng, tin vui cho người mắc chứng chân tay lạnh cóng quanh năm.
Sau khi người đằng trước té ngã, rất nhiều người xung quanh đều làm theo như vậy, động tác của hai người không tính là đường đột.
Một tay tự do khác của Tống Vân Hồi xoa xoa sau gáy, vừa cảm giác hình như có gì đó không đúng.
Vừa cảm thấy rất bình thường.
Bỏ đi, cứ như vậy đi.
Bình thường trong núi này hẳn là cũng có người tới chơi, lúc đến lưng chừng núi, rõ ràng có một nơi được xây nên cho người ta nghỉ ngơi.
Có khá nhiều người đang ngồi nghỉ tại đó, trông rất náo nhiệt.
Có bạn nhỏ trong lúc ba mẹ nghỉ ngơi liền ngồi bên cạnh đắp người tuyết, tuy không lớn nhưng vẫn có mũi có mắt, nom cực kỳ đáng yêu.
Tìm một nơi ngồi xuống, Tần Thư đưa cốc giữ nhiệt cho Tống Vân Hồi, nói:
"Uống ngụm nước trước đi."
Nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy bạn nhỏ đang ngồi xổm đắp người tuyết kia, Tống Vân Hồi vừa nhìn bạn nhỏ đắp người tuyết nhỏ vừa nhận lấy cốc giữ nhiệt.
Bên trong cốc giữ nhiệt là nước ấm.
Sau khi uống một ngụm cậu liền đưa cốc cho Tần Thư, cấp tốc kéo khăn quàng cổ lên, che khuất nửa gương mặt.
Nấp trong khăn quàng cổ quá lâu, mỗi lần thở ra hít vào không khí lạnh lẽo bên ngoài đều là một loại dày vò.
Tần Thư nhìn thấy động tác của cậu, lặng lẽ giúp cậu kéo mũ áo khoác đã bắt đầu trượt xuống phía sau lại.
Như vậy là được rồi, bảo vệ đầy đủ, ấm áp gấp bội.
Lại ngồi thêm một lúc, lúc hai người đứng dậy đang định chuẩn bị xuất phát liền phát hiện người trên đường nhiều hơn trước không ít.
"Mùa đông, lại là mùa tuyết rơi đến rồi.
Do vị trí địa lý hạn chế, cộng thêm những nguyên tố khác nên trong khu dân cư rất hiếm khi nhìn thấy tuyết mỏng, nhưng những ngọn núi thuộc vùng ngoại ô thành phố lại khoác trên mình bộ quần áo trắng xóa, mọi người xin hãy nhìn sau lưng tôi -"
Cạnh giao lộ đường lên núi, cô phóng viên mặc quần áo lông nhung mỉm cười tự nhiên đối diện ống kính, nỗ lực mở to đôi mắt bị gió thổi đến chua xót.
Cô luôn treo nụ cười trên môi, thấy ống kính quay xung quanh một vòng rồi lại tiếp tục lia tới mình liền nói tiếp, "Đúng lúc gặp ngay kỳ nghỉ, núi tuyết trắng xóa đã trở thành một địa điểm đẹp cho các cư dân du lịch, phía sau tôi có rất nhiều cư dân đến đây du lịch, chúng ta cùng nhau đến phỏng vấn bọn họ một chút nhé."
Bọn họ chộp ngẫu nhiên cư dân số 1 và cư dân số 2 đúng lúc đi ngang qua giao lộ.
Cư dân số 2 trông không thân thiện lắm nên cô phóng viên chủ yếu nhắm vào cư dân số 1.
Cô hỏi:
"Chào anh, xin hỏi có thể phỏng vấn anh một chút được không ạ?"
Lời từ chối vừa đến bên miệng, cư dân số 1 cũng chính là Tống Vân Hồi thấy thợ quay phim đang điên cuồng làm động tác tay sau ống kính, cuối cùng mạnh mẽ nuốt xuống lời từ chối ban đầu, đáp:
"Không......có thể."
Thợ quay phim sốt sắng như vậy, sắc mặt của người đeo thẻ phóng viên đang phỏng vấn trước mặt này cũng căng chặt không kém, vậy hẳn là không phải quay chụp bình thường, có thể là tiết mục phỏng vấn kết nối thời gian thực với phóng viên được phái đi đưa tin, cũng có thể là phát sóng trực tiếp, nói chung nếu từ chối đoán chừng mọi người đều phải lúng túng xấu hổ tại đây.
Phóng viên hỏi: "Xin hai hai anh đến đây để ngắm tuyết sao?"
Dù không đúng lắm, nhưng Tống Vân Hồi vẫn thuận theo lời cô mà đi: "Đúng thế, dù sao đây cũng là miền nam, trước đây tôi rất ít khi nhìn thấy tuyết, nên muốn đến xem thử chút."
Tần Thư bên cạnh thoáng dời tầm mắt.
Trong miệng không có câu nào là thật.
"Vậy thì anh cảm thấy chuyến đi ngắm tuyết lần này có vui không?"
Tống Vân Hồi gật đầu: "Rất vui.
Ngắm tuyết có thể khiến đáy lòng tôi yên ả, tiêu tan mệt nhọc chất chứa thường ngày, đi cùng bạn bè lại càng vui hơn, đề xuất mọi người lúc nghỉ lễ có thể thử lên núi ngắm tuyết."
Một câu trả lời rất tiêu chuẩn, gần như giống với tiêu chuẩn chính thức của cô, đồng thời nhả chữ rõ ràng,