Tống Vân Hồi trơ mắt nhìn cục than kia cứ thế xuất hiện trước mắt Tần Thư.
"! ! "
Cậu trầm mặc cắn một ngụm bánh ngọt vị chuối trong tay.
Tần Thư rất phối hợp mà trầm mặc cùng cậu, sau khi liếc nhìn màn hình một cái liền dời mắt ngay, làm như chưa thấy gì.
Tống Vân Hồi ăn xong bánh ngọt vị chuối trong tay mới bắt đầu cúi đầu, mặt không đổi sắc xoa đi nắn lại ổ bánh mì nguyên chất vừa mới uống nước về.
Ổ bánh mì nguyên chất không hiểu được ngượng ngùng là gì, nhóc chỉ biết làm nũng mà thôi.
Gặm xong hai cái bánh ngọt, Tống Vân Hồi cầm điện thoại lên lầu.
Cậu lại hẹn Trần Thần cùng nhau chơi game.
***
Càng gần cuối tháng thì mọi người càng bận rộn.
Mấy ngày nay Tần Thư phải bay khắp nơi, Tống Vân Hồi cũng thường xuyên đi sớm về muộn.
Khoảng thời gian trước khi chuyển đến nhà Tần Thư cậu thường thức suốt đêm hoàn thành cho xong các công việc chất đống từ trước, có lần tiến độ còn vượt xa cả kế hoạch.
Nhưng sau khi chuyển đến đây cậu đã hoàn toàn quên khuấy mất mấy công việc rải rác lẻ tẻ đó, phần lớn thời gian đều bận bịu mấy việc khác, thời gian còn lại đều dành để nghỉ ngơi thư giãn, nói chung trật tự sinh hoạt đã thay đổi không ít.
Mãi đến khi nhớ ra thì đã gần cuối năm.
Càng vào thời điểm này chuyện mọc ra lại càng nhiều.
Cuối cùng cậu mới nhớ ra bản thân hình như chưa live bù.
Vì thế buổi chiều lúc nhàn rỗi ngoài phòng thu âm cậu sẽ nắm bắt thời gian để tán gẫu cùng mọi người, buổi tối lúc gõ mã code cũng sẽ thuận tiện tán gẫu một lúc.
Bão bình luận trong phòng live từ [Sữa Đậu Nành lại bắt đầu live bù kìa] dần dần phát triển thành [Thầy Sữa Đậu Nành cậu đang làm công việc gì vậy?].
Tống Vân Hồi gõ xong hai hàng chữ, sau đó liếc mắt nhìn bão bình luận trên điện thoại, đáp:
"Mình là một streamer.
"
Trả lời cho có.
[Nếu Sữa Đậu Nành thật sự là streamer thì hiện giờ cũng không đến nỗi phải ngồi live bù sml như vầy đâu he (Chỉ chỉ trỏ trỏ.
jpg)]
[Người đờn ông này vậy mà dám bảo bản thân là streamer cơ đấy!]
[Ai chứ Sữa Đậu nào đó chắc chắc không chuyên chú làm streamer đâu]
[Gõ chữ nhanh vãi! Tay cũng thật đẹp!]
Không nhìn bão bình luận, cậu gõ gõ bàn phím một hồi bỗng nhớ ra gì đó, bèn hỏi:
"Mình vừa mới học được một cách move (nhảy trang) đơn giản lắm, các bạn muốn học không?"
[Cảm ơn, không cần đâu]
[Sắp đến Tết rồi tui đây cũng không có tài nghệ gì, biểu diễn cho mọi người xem một cú nhảy vật lý nhé (chân trái giẫm chân phải) (nhảy lên) (xoay vòng tròn) (té sml)]
[Sữa Đậu Nành không lộ mặt, ra bài hát cũng thèm nói với bọn tui một tiếng, coi bọn tui như người ngoài (giậm chân) (khóc lóc) Muốn nhìn mặt mới không khóc nữa]
[Sau khi xem live của Sữa Đậu Nành cảm giác đầu rất ngứa, có phải não đã dài ra không nhỉ]
[Đợi não tui dài ra sẽ quay lại học tiếp (mèo con siết tay.
jpg)]
"Các bạn đều không muốn học ư.
"
Tống Vân Hồi có chút tiếc nuối, lại nhìn màn hình thêm cái nữa, hỏi, "Muốn nghe hát sao?"
Việc trong tay hiện giờ cũng không khó, có thể thoải mái ung dung mà làm.
Theo sau là một chuỗi [Muốn muốn muốn].
Tạm thời dừng tay đang gõ bàn phím lại, Tống Vân Hồi cầm điện thoại lên, thiết lập một cuộc bình chọn.
"Thời gian có hạn không kịp đi học bài hát mới, phiền các bạn lựa chọn một bài trong đây nhé, một phút sau bình chọn kết thúc.
"
Trong hạng mục bình chọn đều là bài hát cậu nhớ lời và giai điệu.
Có lẽ không đến một phút đã thu được kết quả.
Cuối cùng chiến thắng ngoạn mục với số vote vượt xa những bài khác.
So với các bài hát khác, mấy khán giả phòng live này dường như càng thích bài hát do chính cậu trình bày hơn.
[Ôi cái quả tên nhi đồng này]
[Bị quả tên tháo túng mất rùi, nhìn lâu riết quen luôn]
[Trên mạng có rất nhiều bản cover, nghe đi nghe lại vẫn cảm thấy Sữa Đậu Nành hát là hay nhất]
[(Tuy không được KY, nhưng quả thực là vậy)]
"Điều kiện có hạn, không có nhạc đệm, các bạn nghe tạm nhé.
"
Gõ xong một chữ cuối cùng, chương trình trên máy tính đã bắt đầu chạy, Tống Vân Hồi tạm thời không thể đụng vào máy tính.
Vì thế cậu trực tiếp hát chay.
Hát chay và hát có nhạc đệm là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Không có nhạc đệm, các đặc điểm của âm thanh bị phóng to vô hạn.
Cách một đường dây mạng, giọng hát trong trẻo có chút không chuẩn, nhưng không ảnh hưởng mấy đến trải nghiệm thính giác.
Không có nhạc đệm, từng thay đổi về âm điệu, từng biến đổi về hơi thở còn cả từng khoảng dừng đều vô cùng rõ ràng.
Tống Vân Hồi không nhìn điện thoại, vừa hát vừa nhìn chương trình trên máy tính.
Chương trình chạy được phân nửa thì dừng lại.
(Mé nói thiệt chứ ngồi gõ chương trình có một tiếng mà rà lỗi tận mười tiếng )
Vì thế thân thể cậu hơi nghiêng về phía trước, tìm thấy vị trí kẹt lại, sau đó click chuột, xóa bỏ một đoạn mã code rồi gõ lại lần nữa.
Chương trình lại bắt đầu chạy lại lần nữa.
Lần này không xảy ra vấn đề gì.
[Sao Sữa Đậu Nành có thể vừa gõ code vừa hát được thế nhỉ cíu mạng?]
[Vì sao hơi thở của Sữa Đậu Nành vẫn không loạn chút nào vậy! Lúc tui nhìn thấy chương trình mình lập chạy không được là không có cách nào thở nổi luôn ấy!]
[Luôn cảm thấy giọng hát này như đã nghe qua đâu đó rồi í, quen tai lắm luôn, nhưng thật sự nhớ không ra]
[Quen tai +1, nhưng có lẽ chỉ là giống]
[Nếu Sữa Đậu Nành dùng giọng nói này gọi tui một tiếng cục cưng, tui sẽ trực tiếp thăng thiên (bình thản.
jpg)]
Cuối cùng đương nhiên không có cục cưng nào cả, ngay cả giọng cũng mất hút luôn.
Hát xong một bài, Tống Vân Hồi lưu chương trình lại gửi cho một email nào đó, cuối cùng cũng được nhàn rỗi.
Từ khi ra viện đến nay, khán giả phòng live bất tri bất giác càng lúc càng nhiều, bây giờ muốn quay lại xem bão bình luận đã bỏ lỡ cần phải lướt rất lâu.
Lướt một lúc tay đã hơi mỏi nhừ, cậu cuối cùng cũng dừng lại, đúng lúc cậu nhìn thấy một bình luận bảo cậu ghẻ lạnh bão bình luận.
Cậu chống má suy tư một hồi, sau đó nói:
"Không lâu nữa có thể sẽ ra bài hát mới.
"
"Lần này mình đã thông báo trước rồi đó, có phúc hậu không nào.
"
[??? Thật saoooo!]
[Mong đợi!!!]
[Đã nghĩ ra tên chưa á, chưa nghĩ xong vậy để tui nghĩ giúp cậu được khum, trước hết phải loại trừ ]
[Nếu không ai nhắc đến, có phải Sữa Đậu Nành không định nói luôn khum!]
[Đừng nữa nhen chời! Thật nhớ lúc đề cử bài hát này cho các bạn cùng lớp nghe dạo trước, mỗi lần đề cử đều phải nhấn mạnh rằng đây không phải nhạc thiếu nhi (Ủa mà hình như trẻ em cũng nghe được mà nhỉ?) Mãi đến sau này Sữa Đậu Nành đạt giải thì những người khác đều biết đến bài hát này, lúc đó tui mới không cần mất mặt nữa hu hu]
[Thật mong chờ hu hu hu, cầu thời gian cụ thể, tui sẽ ngồi xổm đợi]
Nhìn bão bình luận trên điện thoại, tay chống cằm của Tống Vân Hồi hơi khựng lại, sau đó cậu dời tầm mắt, nở nụ cười.
Cậu đáp một câu:
"Đã báo tên xong rồi.
"
Ý bảo không thể đổi nữa.
[! ! Hiểu luôn, để bọn tui đoán thử nhé, là đúng khum T-T]
[Tui đoán, vừa vặn cùng tên với ông lớn đầu bảng]
[Vậy tui đoán, Sữa Đậu Nành không ngon nhưng trà sữa rất ngon nha, toàn thể nhưn loại đều ca tụng trà sữa (bushi)]
[Nghĩ theo hướng tích cực nè, đã báo xong tên bài hát so với chưa bắt đầu chuẩn bị ít nhất không cần chờ đợi quá lâu]
[Lần này Sữa Đậu Nành vẫn hợp tác với Sữa Đậu Nành uống không ngon chứ?]
[Tui mặc kệ tui mặc kệ, đây chính là bài hát chúc mừng năm mới Sữa Đậu Nành tặng cho tui!]
Quét mắt nhìn bão bình luận, ánh mắt rơi lên bình luận cuối cùng, Tống Vân Hồi đổi tư thế ngồi, hỏi:
"Mấy bạn thường đón Tết thế nào vậy?"
[Về nhà bình thường, đón Tết bình thường, sau đó chết dí luôn trong nhà không muốn rời đi nữa]
[Bọn tui sẽ treo đèn lồng, còn treo đèn màu nữa, rất đẹp]
[Ngày trước đều sẽ xem tiết mục cuối năm chiếu trên TV, nhưng bây giờ không xem nữa, buổi sáng ăn bánh trôi, đến tối xem pháo hoa]
[Nỗi đau bị cấm đốt pháo hoa mấy ai hiểu! Mấy ai hiểu!!]
[Trước đây thích về nhà, bây giờ rất sợ luôn, nỗi đau bị giục lấy vợ mấy ai hiểu]
[! ! ]
Tống Vân Hồi nhìn bão bình luận không ngừng lướt qua, cảm thấy miệng có hơi khô, cậu xuống lầu rót nước rồi về phòng tán gẫu tiếp.
Đợi đến khi cậu quay lại, vừa hay nhìn thấy biểu tượng nhỏ màu xám tại góc phải màn hình đã chuyển sang màu vàng.
Cậu chú ý thấy đương nhiên những người khác cũng chú ý thấy.
[Tiêu, 10 giờ 12 phút tối ngày 26, streamer Sữa Đậu Nành đã live bù xong]
[Đáng ghét, lại để người đờn ông này bù xong rồi]
[Với cái nết livestream của Sữa Đậu Nành, hẳn là vẫn chưa bù xong mới đúng, sẽ không đâu sẽ không đâu --!]
"Hửm?"
Tống Vân Hồi vờ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó nói, "Cứ tiếp tục tán gẫu như trước đi, tán gẫu xong hôm nay sang năm gặp lại nhé.
"
[Nghe đi nghe đi nghe đi! Loại lời như sang năm gặp người đờn ông này cũng dám nói ra luôn rồi!]
[Chỗ bọn tui đón Tết có một loại pháo ném chơi rất vui, bây giờ không biết còn hay không nữa, hoài niệm ghê luôn]
[Chắc chỉ là đặc sắc địa phương thôi nhỉ, trẻ con chỗ bọn tui buổi tối có thể lén lút chôm thức ăn ấy, muốn chôm chỗ nào thì chôm chỗ đó, trước đây còn bị người ta vác cái cào đất dí chạy sml]
Tán gẫu một hồi, rõ ràng còn rất lâu nữa mới đến Tết nhưng người trong phòng live đã sớm bước vào bầu không khí đón Tết, nghĩ ngợi xem sau khi về nhà sẽ làm gì.
Mãi đến khi thời gian không còn sớm nữa, lúc Tống Vân Hồi nói muốn ngủ sớm dậy sớm, bọn họ lúc này mới tỉnh dậy khỏi ảo mộng, ý thức được còn rất lâu nữa mới có thể đón Tết.
[Cậu trước kia không phải một Sữa Đậu Nành như vậy! Sữa Đậu Nành trước kia rõ ràng thuộc trường phái cú đêm!]
[Cú đêm shock ngang! Sữa Đậu Nành vậy mà lại muốn ngủ sớm dậy sớm sao! Vậy tui cũng chỉ đành ngủ sớm dậy sớm thui, hát thêm hai bài nữa được không hu hu hu, tui đã lăn lên giường nằm xong xuôi rồi]
[Nằm xong xuôi +1]
[Muốn nghe khúc hát ru, không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn nghe một chút (ngượng ngùng)]
[Bác muốn bảo Sữa Đậu Nành gọi bác là bé cưng thì nói rõ ra đi (tui cũng muốn)]
Cuối cùng Tống Vân Hồi vẫn hát hai bài cho bọn họ nghe.
Lúc chân chính tắt live đã sắp 11 giờ rồi.
Hôm nay Tần Thư không về, cậu tắt máy tính, sau đó đặt báo thức lên giường nằm, không lâu sau liền ngủ mất.
Ngày hôm sau vẫn là một ngày rất bận rộn, bận đến độ chân không chạm đất, thời gian rất eo hẹp, bữa trưa chỉ có thể giải quyết qua loa.
Nhưng tất cả bận rộn đều kết thúc vào buổi tối.
Tùy ý kẹp hợp đồng vào khuỷu tay, cậu gọi xe về nhà.
Bây giờ vẫn còn sớm, đèn đường hai bên lúc này vừa sáng lên không lâu.
Trong xe an tĩnh, bác tài kiệm lời, Tống Vân Hồi ngồi ở ghế sau thì xem đi động của mình.
Có lẽ là do đã có bước đệm lần trước, lần xét duyệt bài hát này nhanh ngoài ý muốn, đến lúc đó chỉ cần đặt giờ là có thể tự động phát hành.
Xử lý xong xuôi mọi chuyện, mấy ngày tiếp theo đều là thời gian nghỉ ngơi của cậu.
Công việc của Tần Thư cũng hoàn thành vào hôm nay, trước đó anh đã nói với cậu tối nay sẽ về, ngày mai vừa hay có thể cùng nhau đến sân bay đón Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn.
Lần này cậu không trực tiếp ngồi xe thẳng đến tiểu khu, mà xuống xe ở con đường phía trước.
Xung quanh đây tuy không có nhiều cửa tiệm, nhưng có một siệu thị rất lớn, gần như ôm đồm hết mọi nhu cầu mua sắm của cư dân xung quanh.
Tống Vân Hồi vừa bước vào siêu thị vừa mở danh sách đã liệt kê ổn thỏa trong điện ra, tiếp đó nhân tiện gửi tin nhắn cho Trần Thần:
[Tôi sẽ làm lại lần nữa]
Đối phương dù có đến cuối năm thì vẫn nỗ lực câu cá, hồi âm tin nhắn của cậu trong tích tắc:
[Làm lại lần nữa, lần này cậu nhất định phải lấy lại những gì đã mất đó!]
[Cho nên lần này tự cậu gửi bản thảo dự thi hay vẫn là tôi?]
Tống Vân Hồi không thèm xem tin nhắn của anh ta nữa, tiếp tục xem danh sách mua sắm của mình.
Lần này cậu đã chuẩn bị đầy đủ tất cả các nguyên liệu cần thiết, nhân tiện còn mua cả đồ ăn, nếu bánh ngọt nhỏ thuận lợi, cậu còn có thể nấu cơm.
Lúc cậu đến siêu thị vừa vặn là khung giờ vàng mua nguyên liệu nấu ăn, trong siêu thị có rất nhiều bác trai bác gái.
Thấy cậu yên tĩnh chọn rau, bác gái nhiệt tình lại lần nữa xuất hiện.
Lần này không phải một bác gái nhiệt tình, mà là cả một nhóm chị em các bác gái.
Bọn họ mồm năm miệng mười chỉ dạy cậu cách chọn rau củ, cuối cùng trực tiếp ra tay chọn giúp cậu luôn, cậu vốn là trung tâm dần dần bị đẩy sang bên lề.
Các bác gái chọn xong thành phẩm liền giao cho cậu.
Cầm túi trong tay, Tống Vân Hồi nở nụ cười, mặt mày cong cong nói cảm ơn.
Các bác gái xua xua tay rời đi, che giấu công lao cùng tên tuổi của mình.
Hết thảy đều tiến hành rất thuận lợi.
Từ siêu thị về đến nhà, Tống Vân Hồi trước hết vuốt ve Cam Tử bay cái vèo vào lòng cậu, đợi đến khi Cam Tử dán dán hả hê mới cầm thức ăn vào phòng bếp.
Tóc mái hơi dài dễ dàng che khuất tầm mắt, cậu tìm thấy dây buộc cao su bình thường Cam Tử hay chơi buộc tóc lên, sau đó vén ống tay áo lên.
Mỗi một bước cậu làm trước đây cậu đều nhớ rõ trong đầu, lúc bắt tay vào làm không hề luống cuống tay chân.
Cam Tử ngồi xổm một bên ngó cậu.
Hôm nay làm một chiếc mèo nghe lời không phá rối.
Đồng thời cũng là một ngày bánh ngọt vị chuối ra lò thành công.
Khoảnh khắc mở lò nướng ra, lúc Tống Vân Hồi