Xem TV được một nửa thì Tần Kiến Viễn vốn đang xử lý công việc trong phòng đại khái đã xử lý xong, vốn dĩ muốn ra khỏi phòng uống ngụm nước, kết quả nhìn thấy những người khác đều đang ngồi chỉnh tề trên sofa xem TV, bản thân cũng ngồi xuống theo.
Ông vừa xem được một lúc thì Diệp Mẫn đã cắn hạt dưa đến khô miệng dùng cùi chỏ huých huých ông, nói:
"Em cũng muốn uống nước.
"
Vì thế Tần Kiến Viễn vừa xem TV vừa đứng dậy đi vào phòng bếp.
Ngoại trừ lúc rót nước thì mắt ông mới nhìn ấm nước, những lúc còn lại đều chăm chú nhìn TV.
Sau khi đưa nước cho Diệp Mẫn, ông lại tiếp tục chuyên tâm xem phim.
Dù chen vào giữa chừng, vẫn chưa hiểu rõ quan hệ nhân vật ra sao nhưng ông vẫn xem đến say sưa ngon lành.
Thời lượng một tập phim khách quan mà nói rất dài, nhưng chủ quan mà nói, luôn cảm thấy không không đủ.
Mãi cho đến khi khúc nhạc kết phim gần phát xong, Diệp Mẫn liền cầm điện thoại lên bắt đầu lặng lẽ xem thời gian cập nhật tập tiếp theo.
[Hội viên sẽ được cập nhật liên tục 5 tập từ thứ tư đến chủ nhật trong tuần đầu tiên, không phải hội viên được cập nhật 2 tập vào thứ tư và thứ sáu]
Trước đây bà chưa từng dùng qua app xem phim này.
Bà lặng lẽ nạp hội viên, sau đó đặt điện thoại xuống, thở dài một hơi.
Chỉ đành chờ đến ngày mai thôi.
Tần Kiến Viễn mới xem được một nửa nhìn bà, hỏi: "Hết rồi?"
Diệp Mẫn gật đầu: "Hết rồi.
"
Vui sướng của ngày hôm nay đến đây là kết thúc.
Những người khác nhau đều có niềm vui và nỗi buồn khác nhau, bọn họ rất rầu rĩ, nhưng Tống Vân Hồi lại cảm thấy có hơi mới mẻ, bèn nở nụ cười.
Tin tức xấu, phim xem xong rồi.
Tin tức tốt, phim là do mình diễn, đã biết toàn bộ hướng phát triển.
Tần Thư ngồi bên cạnh lại đưa một múi quýt đến bên miệng cậu, tiếp đó tự mình giải quyết múi cuối cùng, vỗ vỗ tay đứng dậy.
Thời gian cũng đến rồi, nên đi chuẩn bị bữa trưa thôi.
Tống Vân Hồi đứng dậy theo anh.
Hai người Diệp Mẫn vốn muốn đi theo giúp đỡ, sau đó bị Tần Thư lấy lý do phòng bếp chật chội từ chối.
Tần Kiến Viễn vừa hay tận dụng khoảng thời gian này bổ sung xong nửa tập phim còn lại, Diệp Mẫn thì ngồi bên cạnh cầm điện thoại bắt đầu vui vẻ lướt mạng.
Lúc phim vừa phát sóng, hết thảy khán giả đều vui mừng còn hơn đón Tết.
Xem xong một tập, Tết cũng đón xong, vui vẻ cũng biến mất.
[Vì sao! Vì sao chỉ có một tập! Keo kiệt! Bủn xỉn! (Lăn qua lăn lại khóc lóc om sòm)]
[Lặng lẽ nạp thành viên, website thật biết cách kiếm tiền]
[Chư vị, hãy biết nâng niu và quý trọng tình yêu chúng ta đang có, phim truyền hình đã xem xong, lương thực của chúng ta cũng đã đứt đoạn rồi]
[Vì sao lại đẹp trai như vậy!! Người xuất trận ai nấy đều đẹp trai nhức nhối! Còn có chị gái của công chúa nữa, thật sự đẹp đến mức khiến cõi lòng tui xao xuyến!]
[Thật sự quá hay! Lúc thấy còn tưởng rằng phim đề tài lịch sử nặng đề đồ chứ, kết quả không hề, ở mức độ não tui có thể tiếp nhận được, tóm lại chính là cực kỳ hayy!]
[Dù là thứ tư này tui cũng đợi khum nổi nữa, ngày mai mau đến nhanh đi!]
Sau khi phim truyền hình chiếu xong tập 1, có rất nhiều khán giả vẫn chưa đã ghiền, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, search trên mạng đều không có cơm ăn, chỉ đành tự mình động tay cắt ghép thành các đoạn trích ngắn.
Chỉ đơn thuần dựa vào nhiệt huyết tạo ra điện, hiệu suất vừa cao vừa nhanh, phim truyền hình vừa ra không lâu đã bị cắt ghép thành đủ loại phiên bản.
Một tập phim truyền hình ngắn ngủi miễn cưỡng bị bọn họ cắt thành một đóa hoa, thậm chí còn trực tiếp cắt ra cả một mạch truyện không liên quan đến bản gốc.
[Khá lắm, chỉ mỗi một tập phim mà các bác lại trực tiếp cắt ghép ra cảm giác cả một bộ]
[Đù má ha ha ha ha luôn cảm thấy chúng ta không xem cùng một bộ phim]
[Đừng nghe bọn họ bậy bạ, bộ phim này tên , đã chiếu được một tập rồi! Cực kỳ hay! Mau đi xem ngay cho tui!]
[Cắt ghép ngon đấy, lần sau đừng cắt nữa (j4f) (vuốt nhẹ vuốt nhẹ)]
[Quá tốt rồi có thức ăn ăn rùi! Thích một người đã lui khỏi giới thật cmn đao khổ hu hu hu]
[Phải biết trân trọng, tui đã bắt đầu xem phim lại lần hai rùi nè]
Không hề có thông báo phát sóng trước vài tháng, chỉ sau vài ngày tuyên truyền ngắn ngủi, lúc phát sóng hiển nhiên cũng không thể so với các bộ phim truyền hình đã được thông báo phát sóng đầy đủ, nhưng cái sau vượt lên cái trước, đã trực tiếp đạt đến ngưỡng của một bộ phim truyền hình ăn khách.
Hình thành đối lập rõ rệt với chính là.
Trước khi chính thức phát sóng đã trải qua rất nhiều chuyện, nhiều lần lên hotsearch, bất luận là mặt phải hay mặt trái, ít nhất thì thông báo phát sóng cũng được thực hiện ổn thỏa đến nơi đến chốn.
Lúc mới lên sóng khí thế cuồn cuộn, có một dạo còn đè đầu cưỡi cổ tất cả các bộ phim phát sóng cùng kỳ, phong quang vô hạn.
Nhưng cũng chỉ nghiền ép về mặt lưu lượng mà thôi, còn dư luận đã giảm rõ rệt ngay từ khi bắt đầu.
Dù rất nhiều người chê bai nhưng thực tế vẫn có không ít fan hâm mộ mong đợi bộ phim này.
Kết quả thật sự khiến người ta thất vọng.
Vai nam chính quả thật phù hợp với Thành Quả hơn, tuy tính tình đại thiếu gia của cậu ta lớn, nhưng vẫn rất nghiêm túc với công việc, tư bản sau lưng cũng trầm lặng, sẽ không chỉ tay năm ngón ra đủ loại yêu cầu này kia, đoàn làm phim sắp xếp thế nào thì cậu ta làm thế nấy.
Nhưng nam chính hiện tại không giống, hoặc nói là tư bản sau lưng không giống, họ cho rằng quần áo không đẹp mắt, cần phải tô điểm thêm, cho rằng có chút tình tiết tranh cãi sẽ hấp dẫn người xem hơn.
Tạo hình lẫn kịch bản đều thay đổi, nam hai cũng có thay đổi, bản gốc được sửa lại, do Tống Tử Thư không tài nào diễn ra được cảm giác cần có của thiết lập nhân vật ban đầu, lại thêm y thấp hơn Tống Vân Hồi một chút, trang phục chuẩn bị ban đầu không vừa người lắm, chỉ có thể sửa đổi bổ sung.
Kịch bản gốc vốn được trau chuốt kỹ lưỡng cùng với tạo hình xem như thích hợp, kết quả về sau lại bị sửa tới sửa lui, ngược lại chẳng đâu vào đâu.
giờ đây chẳng khác nào tên gọi của nó, trở thành kiểu mẫu điển hình cho việc mở đầu thì cao sau lại xuống thấp.
Vốn dĩ mở đầu cao sau xuống thấp cũng chỉ là một việc trào phúng, kết quả bây giờ vừa hay đụng phải bất ngờ lên sóng, so sánh giữa hai bên, rất hiển nhiên đã rơi xuống thế hạ phong, bị bên kia trực tiếp treo lên đánh.
hot vốn dựa vào quan hệ giữa Tống Vân Hồi và Tống Tử Thư, trước đây đạo diễn từng nâng đỡ Tống Tử Thư, bây giờ so sánh hai bên, quả thật có hơi ngượng ngùng.
Cộng đồng mạng vốn cho rằng vẫn có thể trụ được thêm một thời gian, ít nhất thì sau Nguyên đán mới bị lôi ra ném đá.
Kết quả bất thình lình xuất hiện đã dọa sợ không ít người.
***
Phim truyền hình có ra hay không hầu như không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sinh hoạt của Tống Vân Hồi.
Cậu ăn cơm xong liền cùng mấy người Diệp Mẫn vào thành phố.
Nói ngắn gọn là sắm đồ chuẩn bị đón *Tết âm lịch.
(*) Nguyên đán là Tết dương lịch bên Trung nhó, bữa tui quên note T-T
Cậu xưa nay chưa từng tự mình sắm đồ Tết bao giờ, cảm thấy có chút mới mẻ.
Trung tâm mua sắm bọn họ đi có phần tương tự như siêu thị, chỉ là khu vực hàng hóa đã trở thành từng cửa hàng riêng biệt, tất cả các cửa hàng đều thanh toán tại một nơi, cuối cùng chỉ cần đẩy đồ đến chỗ thu ngân là được.
Trung tâm mua sắm này rất lớn, hơn nữa vì Nguyên đán mà đã hoàn toàn thay đổi diện mạo.
Liếc mắt nhìn qua, đâu đâu cũng náo nhiệt sôi nổi, một mảnh hừng hực.
Có lẽ vì nghỉ lễ Nguyên đán nên trong trung tâm mua sắm có không ít người, phần lớn bọn họ đều đang đẩy xe hàng, bên trong chứa đầy đồ.
Họ hẳn là cũng đến sắm đồ Tết.
Trên đường đến đây, Tần Thư lái xe, ba người Tống Vân Hồi chắp vá lung tung liệt kê ra một danh sách mua sắm, bây giờ đang đối chiếu danh sách tìm đồ.
- -Nói là ba người chắp vá nhưng thực ra là Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn nói, Tống Vân Hồi phụ trách ghi chép.
Nhưng trên thực tế, so với việc mua sắm có mục đích thì bọn họ lại giống đang đi dạo hơn, bất luận là chỗ nào cũng phải mò tới góp vui một chút.
Mặt ngoài là bốn người cùng đi mua sắm, nhưng thực tế chỉ có một người tìm, một người nỗ lực tìm nhưng không tìm thấy đồ cần mua, hai người còn lại đơn thuần là đi chơi.
Diệp Mẫn thật sự rất thích đi dạo.
Đồ mua nghiêm túc không tới vài món, trong xe đẩy bị bà nhồi nhét không ít thứ linh tinh lộn xộn.
Tần Kiến Viễn thoáng nhìn bà, cuối cùng trầm mặc lấy thêm một chiếc xe đẩy khác.
Hai vợ chồng già vui vẻ đi sắm đồ.
Chỉ còn dư lại Tống Vân Hồi và Tần Thư đứng tại chỗ.
Tần Thư ghé đầu qua nhìn danh sách mua sắm chắp vá của ba người Tống Vân Hồi một cái, lông mày khẽ nhướn.
Chú ý thấy vẻ mặt của anh, Tống Vân Hồi hỏi: "Là thiếu gì sao?"
Vừa nói, tay cậu đã chạm vào bản ghi chú, làm xong chuẩn bị bắt đầu gõ chữ.
Tầm mắt cuối cùng quét qua "bộ chăn ga gối nệm lớn màu đỏ" trên điện thoại, Tần Thư nói: "Không có.
"
Vì thế Tống Vân Hồi buông bàn tay chuẩn bị gõ chữ xuống, nhân tiện cảm khái một câu: "Hóa ra đón Tết đều phải mua những thứ này à.
"
"! ! "
Tần Thư thoáng trầm mặc.
Có một số thứ không mua cũng được.
Nhưng trông Tống Vân Hồi hưng phấn bừng bừng thế kia, lại còn nghiêm túc xem xét từng món một, nhìn qua như thể nhất định phải hoàn thành hết thảy nhiệm vụ.
Bọn họ một đường đi tới đi lui đã mua được không ít đồ, xe đẩy hàng ngày càng đầy.
Hai người Diệp Mẫn đã liệt kê rất nhiều món trong danh sách, nhưng không phải thứ nào cũng là đồ Tết chân chính, bên trong còn bí mật kèm theo không ít vật dụng riêng tư.
Tỉ như bộ búp bê tân xuân đáng yêu đơn giản, còn có quần áo nhỏ màu đỏ chuyên dùng cho mèo con, cùng với gói quà ăn vặt lớn Thịnh Vượng nào đó và cả combo chăn ga gối nệm lớn màu đỏ kia nữa.
Những thứ vật phẩm riêng tư này quá mức rõ ràng, nhưng Tống Vân Hồi lại không phát giác ra.
Cậu vẫn đang nghiêm túc tìm kiếm.
Sau khi vào trung tâm bọn cậu đã đi dạo một hồi, nơi đang cách cậu gần nhất chính là khu nội thất gia đình.
Tống Vân Hồi thoáng nhìn bảng ghi chú trên điện thoại, lại nhìn khu nội thất gia đình, sau đó nhấc chân.
Tần Thư: "! ! "
Xem ra hôm nay không thể không mua bộ chăn gối rồi.
Tống Vân Hồi vừa đi vừa quay đầu hỏi anh:
"Dì Diệp không nói số lượng, vậy cái này mua một bộ hay mỗi người một bộ?"
Khăn quàng cổ khá to che khuất non nửa gương mặt cậu, trên đỉnh đầu cậu còn đội chiếc mũ lông nhung che mất nửa phần còn lại, đối phương muốn nhìn anh thì phải ngẩng đầu lên và dịch mũ lông nhung về sau một tí.
Một đôi mắt trong veo ôn hòa, còn mang theo chút nghiêm túc nhìn chằm chằm anh.
Tay đẩy xe đẩy của Tần Thư khẽ nhúc nhích, ngón tay với các khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gõ gõ xe đẩy, anh nói:
"Một bộ là được, tượng trưng cho may mắn thuận lợi.
"
Tống Vân Hồi gật đầu, kết quả đúng lúc nhận được tin nhắn Diệp Mẫn gửi tới.
[Bộ chăn gối hay là mua hai bộ đi, phòng lúc phải thay và giặt]
Cậu đưa điện thoại cho Tần Thư xem.
Một thoáng lặng im, hai người cùng bước vào cửa hàng nội thất gia đình.
Nhân viên hướng dẫn mua sắm đã tung hoành ngang dọc nhiều năm, sau khi thấy hai người vào liền nở nụ cười bước tới nghênh đón, hỏi bọn họ cần gì.
Tống Vân Hồi đáp cần bộ chăn ga gối nệm màu đỏ.
Nhân viên hướng dẫn mua sắm không dấu vết liếc nhìn hai người một cái, mắt thoáng mở to, đầu óc bắt đầu cấp tốc xoay chuyển.
Combo bốn món này khá ít kiểu dáng.
Nhân viên hướng dẫn mua sắm đưa hai người đi xem một vòng, sau đó thử thăm dò để cử một bộ.
Tống Vân Hồi ngắm nghía vài lần.
Sợi vàng chỉ đỏ, nói thế nào nhỉ, dù cậu chưa từng kết hôn cũng cảm thấy thứ này không giống đồ dùng đón năm mới.
Càng giống đồ dùng tân hôn hơn.
Vì thế cậu giải thích: "Bọn tôi không dùng kết hôn.
"
"! ! "
Tống Vân Hồi nói xong cũng rơi vào trầm mặc.
Luôn cảm thấy cách nói này có hơi kỳ quái.
Nhưng cụ thể kỳ quái ở đâu thì cậu không rõ.
Là do ảo giác hay sao ấy, vừa rồi hình như cậu nghe thấy Tần Thư bên cạnh cười một tiếng.
Nhân viên hướng dẫn mua sắm cũng ngẩn ra, tiếp đó đổi sang đề cử một bộ khác.
Nhưng combo bốn món vật dụng trên giường cũng chỉ có mấy kiểu này, bộ khác chỉ có thể nói là đỡ mang phong cách tân hôn hơn thôi, nhưng cũng na ná.
Tần Thư cúi đầu nhìn Tống Vân Hồi, hỏi: "Bộ này hử?"
Mua thứ này về nếu không ngoài ý muốn thì phải xách ra bài trí, thỏa mãn lòng ham thích nhỏ nhoi của phu nhân Diệp Mẫn.
Tống Vân Hồi gật đầu: "Vậy bộ này đi.
"
Cậu không hiểu lắm, nếu Tần Thư đã gật đầu, vậy thì không có vấn đề gì rồi.
Nhân viên mua sắm mỉm cười tiễn hai vị khách đi.
Tống Vân Hồi và Tần Thư vừa đi vừa đối chiếu bản ghi chú và tìm kiếm cửa hàng tiếp theo, đồ trong xe đẩy càng lúc càng nhiều.
Trung tâm mua sắm có khá đầy đủ các loại vật dụng, bọn họ đi đến cuối cùng, phát hiện chỉ còn lại hai thứ chưa mua.
Một là quần áo nhỏ cho mèo con mặc, thứ này chỉ có thể đến cửa hàng thú cưng bên ngoài để mua, thứ còn lại là đèn LED màu.
Đèn LED màu Tống Vân Hồi đã từng thấy qua, có đôi khi đoàn làm phim sẽ dùng nó để dựng bối cảnh.
Tuy nhà họ Tống chưa từng treo, nhưng lúc ở bên ngoài, cậu đã từng nhìn thấy những nhà khác treo, chỉ là lúc đó là ban ngày nên không biết buổi tối sẽ trông ra sao thôi.
Lúc cậu lướt đến cuối bảng