Ăn xong xiaolongbao như được tiếp thêm năng lượng.
Sau khi ôm ôm ấp ấp Cam Tử một chốc, Tống Vân Hồi làm việc, Tần Thư ôm Cam Tử rời đi.
Liên tiếp vài ngày sau, Tống Vân Hồi rất ít khi ở nhà, thường xuyên đi sớm về khuya.
Anh trai ngầu lòi nhà bên không ngờ tới lại là một cú đêm chính hiệu, mỗi lần Tống Vân Hồi trở về thì người chưa ngủ mèo cũng chưa ngủ, cậu còn có thể được đà sờ sờ vuốt vuốt Cam Tử một hồi.
Dường như đã mò mẫm đúng thời gian cậu quay về mỗi tối, Cam Tử hiện tại đã học được cách ngồi xổm trước cửa nhà canh chừng, cửa vừa mở liền lao đến như một viên đạn.
Viên đạn mềm mềm lại nặng trình trịch, mỗi lần được cánh tay ấm áp bao bọc đều hạnh phúc đến ~ miao miao ~không ngừng.
Tần Thư bây giờ đang tích cực rèn luyện kỹ năng nấu nướng của mình, mỗi lần Tống Vân Hồi trở về đều có bữa ăn khuya đa dạng chờ đợi.
Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi.
Vì thế, Weibo của Tống Vân Hồi từ một chuỗi [ha ha ha] trước đây đã biến thành bữa khuya mỗi ngày kèm theo một chuỗi [ha ha ha].
[Đây là hàng xóm thần tiên gì vậy!!!]
[Ai đó hãy tặng iem một người bạn thế này điii]
[Là thế này, bé mèo đầu tròn lại còn lông dài rất phiền phức, hãy cho tui xin vài tips dạy bảo bé nó với]
[Mỗi tối đều bị thức ăn khuya tấn công dữ dội, thật sự sắp khóc tới nơi rùi QAQ]
[Quên mất tiêu vì sao follow Trứng tổng roài, hiện tại đã hoàn toàn lọt hố luôn, rõ ràng tui không theo dõi những mẩu truyện tranh nhỏ, nhưng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy chúng đầu tiên]
Cũng có thể là do sự kiên trì không ngừng nghỉ của Tống Vân Hồi đã đánh động đến blogger của mẩu truyện tranh nhỏ, đối phương không biết từ bao giờ đã follow cậu, hiện giờ cậu đã trở thành người tương tác cao nhất.
Buổi sáng ra ngoài làm việc, buổi tối trở về vuốt ve mèo xả hơi, tiện thể tán gẫu với các khán giả thân thương của phòng live, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Đợi đến khi hoàn thành xong công việc, Tống Vân Hồi liền cho phép bản thân thả lỏng vài ngày.
Ngày thứ nhất cậu ngủ đến không biết trời trăng mây gió gì, quá trưa mới tỉnh dậy, cuối cùng cũng cảm thấy đã bù lại được những ngày ngủ không đủ giấc trước đó.
Chỉ là đầu óc có hơi choáng váng tí.
Uống xong nước lọc trở về phòng ngủ, Tống Vân Hồi liếc nhìn điện thoại, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn Tần Thư gửi đến.
Anh nói hôm nay anh có việc cần phải ra ngoài một chuyến, Tống Vân Hồi liền nhanh nhảu đề nghị giúp anh trông Cam Tử.
Vài phút sau, cửa lớn mở ra, lại là một hình ảnh quen thuộc.
Tần Thư một tay xách theo cặp lồng giữ nhiệt và một túi đồ có lẽ là vật dụng thường ngày của bé mèo, tay còn lại ôm mèo, anh mặc áo khoác đen, có vẻ như đã chuẩn bị đã xong xuôi.
"Hôm nay chắc cậu vẫn chưa ăn cơm, nhân lúc còn nóng hãy ăn trước đi.
"
Nhận lấy đồ và mèo qua, nhân tiện vuốt ve nặn nặn đệm thịt nhỏ một hồi, Tống Vân Hồi cười tít mắt vẫy vẫy tay với Tần Thư.
Cậu đưa mắt nhìn theo chiếc xe thương vụ đen rời đi, sau đó xoay người vào nhà.
Sau khi đảm bảo cửa sổ không lưu lại một khe hở nào, Tống Vân Hồi đặt Cam Tử xuống, để nhóc tự mình đi loanh quanh trong nhà.
Tần Thư đi làm việc, hôm nay không có người trò chuyện cùng, liếc nhìn căn nhà một vòng, cuối cùng Tống Vân Hồi quyết định mở máy tính lên, tiện tay đặt cặp lồng giữ nhiệt lên trước cam máy tính.
Nếu nhớ không nhầm thì mấy ngày cuối cùng thật sự quá bận rộn, cậu vẫn luôn không mở live.
Lúc đăng nhập vào tài khoản, cậu tiện tay ấn mở hậu đài, Tống Vân Hồi chớp chớp mắt, phát hiện fan của mình không hiểu vì sao lại tăng lên rất nhiều, đã đột phá mấy vạn rồi.
Tuy kinh hỉ nhưng cũng không đặc biệt kinh hỉ lắm, Tống Vân Hồi chống cằm thoát ra, tìm đến giao diện mở live.
Hôm nay ăn cơm không ca hát, cậu định vị livestream ở khu vực trò chuyện, thay đổi tiêu đề thường dùng, đổi thành [Không ca hát, vừa ăn vừa tán gẫu]
Hôm nay thời gian livestream trái buổi nên rất nhiều người căn bản không chú ý thấy, nhưng cũng có không ít người nhắm mắt tiến vào, thu hoạch được kinh hỉ lớn.
[woc, hôm nay sao lại sớm như vậy! Tui suýt cho rằng mình nhìn nhầm]
[Hôm nay giờ giấc livestream khác thường dị]
[Sữa Đậu Nành đã lâu không gặp!!!]
"Đã lâu không gặp.
"
Tống Vân Hồi vừa quét mắt nhìn bão bình luận vừa bắt đầu cân nhắc mở cặp lồng giữ nhiệt.
Cuối cùng cũng mò thấy vòng khóa, hai tay cậu hơi dùng sức, cạch một tiếng, lồng giữ nhiệt đã được mở ra.
Mùi thơm của thức ăn ngay lập tức xông ra, Tống Vân Hồi nói:
"Hôm nay không hát nữa, vừa ăn vừa tán gẫu.
"
Hơi nóng bốc lên nghi ngút, đợi đến khi tầm mắt lại lần nữa rõ ràng, đập vào mắt các khán giả phòng live chính là những chiếc bánh bao chiên được phủ lên chút rau thơm tô điểm, bên trên còn ứa ra chút váng dầu vàng om đẹp mắt.
[??? Giữa trưa mà kích thích vậy sao?]
[Tui không kiềm chế nổi nước miếng nữa rồi hu hu hu hu, ai đó có khăn giấy cho xin một tờ đi QAQ]
[Tui muốn một cái, aa --]
Tống Vân Hồi không ăn ngay, cậu áng chừng cặp lồng giữ nhiệt một chút, luôn cảm thấy trọng lượng không đúng lắm, cậu bèn học theo động tác lúc thường của Tần Thư, lại ấn cái vòng khóa phía dưới một chút, lấy tầng bánh bao chiên này ra.
Quả nhiên, bên dưới vẫn còn đồ.
Là canh sườn heo, nhìn qua rất ngon.
Tiếp đó là một đĩa rau xào, sau đó là cơm.
Đây hoàn toàn là khẩu phần ăn dành cho một người, không tính là đặc biệt xa hoa nhưng rõ ràng rất chu đáo.
[Thì ra không chỉ có một tầng!!!]
[Sữa Đậu Nành có bạn gái rồi ư?]
[Phải khai thông tư tưởng xíu chứ, không chừng là bạn trai đấy ahihi]
"Không phải bạn gái, cũng không phải bạn trai, chỉ là một người bạn thôi, vừa hay sống bên cạnh.
"
Tống Vân Hồi lấy đũa và thìa ở đáy hộp ra, ăn một cái bánh bao chiên.
"Ngon ghê.
"
Cậu giơ ngón cái lên.
Các khán giả của phòng live chỉ có thể nhìn thấy cặp lồng giữ nhiệt và tay cầm đũa của cậu, dù cho không nhìn thấy mặt, nhưng cách một cái màn hình bọn họ cũng có thể cảm giác được mùi thơm.
[Đã như vậy rồi mà Sữa Đậu Nành vẫn không lộ mặt hu hu hu hu]
[Đều là người mình cả, đừng xa lạ vậy mừ]
[Ngon qué ngon qué hu hu hu, vốn vẫn luôn không có khẩu vị gì, bây giờ lại điên cuồng muốn ăn QAQ]
Sau khi ăn xong một cái bánh bao chiên, Tống Vân Hồi lại lấy thìa bắt đầu húp canh, cậu vừa ăn vừa tán gẫu với mọi người.
Ngon ghê, tay nghề của Tần Thư lại tiến bộ hơn rồi.
Đang hăng say tán gẫu cùng khán giả phòng live, dưới chân đột nhiên truyền tới xúc cảm ấm áp của lông xù, Tống Vân Hồi cúi đầu liền nhìn thấy Cam Tử đang nghiêm túc ngồi xổm bên chân cậu.
Nhóc hẳn là đã tuần tra lãnh địa xong rồi, cảm thấy nhàm chán nên tới tìm cậu chơi.
Đôi mắt sáng lấp lánh to tròn kia được lấp đầy bởi khát vọng được bế lên trên.
Tống Vân Hồi cúi người xuống bế nhóc.
Khán giả trong phòng live phản ứng rất nhanh, ngay lập tức nhận ra đây là cơ hội tốt để thấy mặt cậu, trong nháy mắt mở to mắt nhìn.
[Nhìn thấy rồi nhìn thấy rồi!]
[! !