Người nọ rõ ràng mặc hoa phục, lúc này lại bị mấy vị ngự lâm quân mặc thiết giáp ấn trên mặt đất dơ bẩn một cách bạo lực.
Hắn nhìn thấy ta quay đầu lại, đôi mắt tràn ngập điên cuồng gần như nổi lên một ngọn lửa, trên mặt hồng đến không bình thường, "Ngươi......!Ngươi còn sống sao?, Thật tốt quá! Lâm Xuân Địch, ngươi trở về bên cạnh ta đi, ta sẽ bảo hộ......!Ngươi, thật sự đó!"
Bảo hộ ta?
Vì sao Nhiếp Văn Nhạc lại nói lời kỳ quái này?
Khi đó ta bị người của Thái Tử quăng ngã trước mặt hắn, khi đó hắn đã nói gì?
Hắn nói ta xứng đáng.
Ta mệt mỏi quay đầu đi, phía sau tiếng gào rống càng thê lương, "Lâm Xuân Địch, ngươi đừng đi! Lâm Xuân Địch, lần đó không phải ta......!Không phải thật sự muốn đối xử như vậy với ngươi, ngươi tha thứ cho ta......"
Có người bắt đầu răn dạy Nhiếp Văn Nhạc.
"Lớn mật, đó là Cửu hoàng tử, ngươi cứ gây rối thì đừng trách ta không khách khí."
Ta chui vào trong xe ngựa, Thái Tử đã ngồi bên trong tự bao giờ, dường như hắn đối với chuyện bên ngoài xe hoàn toàn không có hứng thú, chỉ cười như không cười mà nhìn ta.
Ta chọn một chỗ cách xa hắn ngồi xuống.
Xe ngựa bắt đầu chuyển động, vừa rời đi thì ta mơ hồ nghe được tiếng gậy gộc đánh vào người, cùng với đó là thanh âm của Nhiếp Văn Nhạc gọi tên ta.
Một tiếng lại một tiếng "Lâm Xuân Địch", nhưng Lâm Xuân Địch đã chết rồi.
"Đệ đệ, ngươi không tò mò tên Lâm Xuân Địch kia là ai sao?" Thái Tử bất ngờ nói.
Ta nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Thái Tử nhìn ta một hồi, sau đó tự trả lời, "Hắn lớn lên giống ngươi như đúc, nhưng đã chết." Dường như cảm thấy không thú vị, hắn thở dài một tiếng, "Những người này thật là -- người chết thì có cái gì tốt, đương nhiên là người sống mới tốt rồi, còn có thể chơi đùa."
Vẻ mặt của ta không đổi, nhưng đầu ngón tay lại véo thật sâu vào da thịt.
Nhiếp Văn Nhạc hối hận hẳn là vì lý do này đi, ta đã chết, đối với bọn họ mà nói thì tiếc nuối lớn nhất là thiếu đi một món đồ để chơi đùa cho vui.
Ta trở về Thái Học đã được nửa tháng, nhưng cả nửa tháng này ta đều không nhìn thấy Lâm Trọng Đàn, cũng không gặp được Đoạn Tâm Đình.
Ngày trước ta luôn khát khao sự công nhận của cha mẹ, mong muốn nhận được sự khích lệ của sư trưởng nên thức khuya dậy sớm, không dám có một giây chậm trễ việc học hành, nhưng giờ ta đã trở thành Cửu hoàng tử, cho dù ta có kém cỏi như trước thì mọi người chung quanh đều có thể trợn mắt khen ta giỏi quá.
"Tư thế Cửu hoàng tử kéo cung so với lần trước tốt hơn nhiều rồi."
Nghe tiến sĩ dạy cưỡi ngựa bắn cung nói, ta yên lặng nhìn mũi tên rơi ngay trước chân ta.
Thân thể này của ta thật yếu ớt, khóa cưỡi ngựa bắn cung ta không tham gia thì cũng không nói làm gì, nhưng đến cả kéo dây cung ta còn kéo không nổi.
Thái Học vì thế mà khẩn cấp chế tạo ra một cái cung nhỏ tinh xảo cho ta, lúc này ta mới miễn cưỡng có thể kéo một chút, nhưng cho dù như vậy thì mũi tên bắn ra vẫn như cũ thảm không nỡ nhìn.
"Như ngươi mà ra chiến trường thì chỉ sợ quân địch chưa cần đánh ngươi đã tự dùng tên bắn trúng mình rồi." Thái Tử ngồi ở đằng xa lập tức cười nhạo ta, hắn thân mặc bộ giáp hồng kỵ để cưỡi ngựa, mặt dương dương tự đắc nhìn sang.
Ta nghe vậy thì rút ra mũi tên từ phía sau lưng, hướng về phía Thái Tử kéo cung, động tác này của ta dọa sợ tất cả mọi người xung quanh, chỉ duy nhất Thái Tử là vẫn không có phản ứng gì.
Hắn không nghiêng không lệch vênh cằm lên nhìn ta, tựa như hắn vốn chẳng sợ ta bắn trúng hắn.
Mà đúng là không cần sợ thật, bởi vì cho dù ta có kéo được cung thì mũi tên cũng sẽ bay không nổi mà rơi ngay gần ta thôi.
Đương nhiên ta cũng không thể quang minh chính đại lấy mũi tên bắn hắn như thế được.
Ta chậm rì rì quay hướng cung tên về phía bia ngắm, buông tay bắn ra, mũi tên quả nhiên rơi ở trước chân ta lần nữa.
"Xùy." Thái Tử phát ra tiếng cười nhạo, kéo dây cương phóng ngựa chạy về phía bãi bắn cho lớp vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung.
Tiến sĩ dạy cưỡi ngựa bắn cung đứng bên cạnh ta nhẹ nhàng nói: "Cửu hoàng tử, học bắn tên không phải dùng để bắn người khác, trừ phi là ra trận giết địch thôi ạ."
Ta gật gật đầu, đồng thời đem cung tiễn đưa cho một cung nhân hầu hạ bên cạnh, vừa xoay người định đi thì ta liếc thấy một hình bóng quen thuộc.
Lại là Nhiếp Văn Nhạc.
Lúc này hắn đang đứng dưới tàng cây bạch quả, ánh mắt hồ nghi mà nhìn chằm chằm về phía này.
Kỳ thật không chỉ có hắn mà cả tiểu hầu gia và Vinh Hiên cũng thường xuyên dùng ánh mắt cổ quái như thế để nhìn ta.
Năm ngày trước, do mạo muội tiếp cận ta nên Nhiếp Văn Nhạc bị Nữu Hỉ bẻ trật khớp vai trái, giờ hắn đã khôn ra mà biết đứng ở xa để nhìn trộm rồi.
Ta nhìn thấy hắn liền thấy có cảm giác bực bội, ta gọi Nữu Hỉ tới, "Ngươi qua bên kia xem hộ ta, có người cứ nhìn chằm chằm nãy giờ."
Nữu Hỉ nhìn theo ánh mắt của ta về hướng cây bạch quả, sắc mặt nghiêm túc gật đầu, "Nô tài sẽ khiến hắn rời đi."
Nữu Hỉ và Lương Cát có tính cách rất khác nhau, Lương Cát luôn ngây ngốc, nhìn ta là cười ngay, mà Nữu Hỉ thì ít khi nói cười.
Cũng không biết Lương Cát hiện giờ thế nào rồi, hắn về Cô Tô liệu có bị quở trách hay không?
Ta vừa nghĩ vừa đi về phía trước, cũng không biết chính mình đã đi đến chỗ nào rồi, mãi cho đến khi ta nghe được phía trước có tiếng bước chân mới ngẩng đầu.
Vậy mà ta lại gặp được Lâm Trọng Đàn.
Lâm Trọng Đàn mặc một bộ quần áo bằng lụa trắng như tuyết, nhìn hắn hao gầy đi không ít, đến cả sắc mặt cũng cực kỳ tái nhợt, cả khuôn mặt gần như chỉ còn có đôi mắt là còn chút thần sắc như người sống.
Hắn nhìn thấy ta thì bước chân lập tức dừng lại, ánh mắt như cái đinh đóng vào trên người ta thật chặt.
Ta vừa nhìn thấy hắn thì trong nháy mắt nổi lên sát ý, nhưng ta cũng tự nhắc nhở chính mình chưa thể lộ ra manh mối, cho nên ta vờ như không nhìn thấy hắn mà tiếp tục đi về phía trước.
Nếu đợi lát nữa hắn không hành lễ, ta có thể quang minh chính đại trị hắn tội bất kính.
Hắn nhìn thấy ta chắc sẽ thấy vô cùng sợ hãi đi, một người rõ ràng đã chết mà lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn cơ mà.
Hắn sẽ làm gì đây? Định giết ta tiếp sao?
"A!" Ta không kịp phòng ngừa mà kêu ra tiếng bởi vì Lâm Trọng Đàn bỗng nhiên duỗi tay đem ta kéo vào trong lòng ngực hắn.
Trên người hắn có mùi dược liệu làm ta thanh tỉnh lại, ta lập tức bắt đầu giãy giụa, đồng thời giả vờ sợ hãi, "Ngươi là người nào? Bỏ ta ra, làm càn!"
Lâm Trọng Đàn hơi hơi buông ta ra, nhưng tay vẫn đặt trên eo ta.
Hắn nhíu mi nhìn ta, ánh mắt quét lên quét xuống.
Ta quay đầu gọi người, "Người tới! Nữu......."
Tiếp theo trong nháy mắt môi ta đã bị che lại.
Lâm Trọng Đàn thế mà dám......!kéo ta vào sau núi giả, hắn thật sự định giết ta một lần nữa sao?
Ta lại bất chấp liều mạng mà giãy giụa, định kêu cứu, nhưng sức lực của Lâm Trọng Đàn so với ta lớn hơn rất nhiều, hắn chắn ta giữa vách núi giả và lồng ngực hắn.
Đến khi ta phát hiện hắn đang cởi áo ta, ta gần như giận đến mất đi lý trí.
Áo nơi đầu vai bị cưỡng chế kéo ra, Lâm Trọng Đàn nương theo ánh sáng hắt vào mà quét mắt từ trên xuống dưới, như là đang tìm kiếm thứ gì trên da thịt của ta vậy.
Dường như xem như thế còn chưa đủ, hắn còn lấy tay phẩy mấy lọn tóc dài trên vai ta ra sau lưng.
Ngón tay hắn chạm đến đâu lông tơ ta dựng đứng đến đấy.
Ta tức giận đến mức cả người phát run, rõ ràng ta đã sống thêm một lần nữa rồi, vậy mà lần đầu tiên gặp nhau sau khi sống lại vẫn bị hắn nhục nhã.
Lúc ta sắp phát rồ lên định quyết sống mái với hắn, ta bỗng thấy ánh mắt vốn đang nhìn đăm đăm cơ thể ta của hắn phiếm ướt, đôi tay đang để trên vai ta của hắn cũng hơi hơi run rẩy.
Trước đây cho dù ở trước mặt ta hay trước mặt người khác, Lâm Trọng Đàn gần như chưa bao giờ để lộ ra sơ suất, vậy mà giờ hắn khóc sao?
Hẳn là ta nhìn lầm rồi.
Ta định nhìn kỹ hơn chút nữa, nhưng hắn đã nhắm mắt lại ngay rồi, đến khi hắn mở mắt ra thì đôi mắt đã quay về vẻ bình tĩnh như thường.
Lâm Trọng Đàn nhẹ nhàng kéo vạt áo đang rơi trên khửu tay ta lên trở lại, lui ra phía sau hai bước,
"Xin lỗi." Hắn nói.
Rốt cuộc ta cũng được tự do, không nhịn được nâng tay lên cho Lâm Trọng Đàn một bạt tai.
Hắn bị ta đánh lệch cả mặt, đôi môi mím chặt hơi hé ra, ngữ khí so với lúc trước nghe càng xa cách hơn, "Xin lỗi, là do ta đường đột mạo phạm."
Ta cắn răng, định cho hắn một cái tát nữa, đột nhiên từ bên ngoài có động tĩnh truyền đến.
Dáng vẻ ta hiện giờ không thể để cho ai thấy được, ta chỉ có thể trước cúi đầu vội vàng sửa sang lại quần áo.
Lâm Trọng Đàn liền quay đầu định rời khỏi núi giả, ta không khỏi hạ giọng tức giận nói: "Ngươi đứng lại."
Lâm Trọng Đàn như là nghe không thấy, bước chân không có nửa phần tạm dừng.
Đợi ta sửa