Ánh trăng vừa lúc chiếu trên mặt Lâm Trọng Đàn, mặt hắn trông càng thêm trắng, bờ mi dài lúc này đang rủ xuống, nương theo ánh trăng tạo nên một chiếc bóng phủ lên đôi mắt, tạo cảm giác u ám đến lạ thường, đôi mắt ấy lúc này đang ngơ ngẩn mà nhìn ta.
Ta tưởng là hắn bị lời nói vũ nhục của ta kích thích, đang định phân phó cung nhân tiếp thì phía sau có thanh âm truyền đến.
"Đệ đệ, sao ngươi còn chưa hồi cung?"
Khóe môi Thái Tử mang đậm ý cười, hắn đi đến bên cạnh ta, nhẹ liếc mắt sang hồ hoa sen bên kia rồi lại nhìn về phía Lâm Trọng Đàn "Đàn Sinh, cần phải đi thôi."
Lâm Trọng Đàn vẫn cứ nhìn chằm chằm ta, từ trước đến nay ta vốn không hiểu ánh mắt hắn, hiện tại ta cũng lười nghĩ làm gì.
Cho đến khi Thái Tử lại thúc giục một tiếng nữa hắn mới chậm rãi quay mặt đi, theo Thái Tử rời khỏi hồ sen.
Trước khi Thái Tử đi còn nói với ta một câu.
"Đệ đệ, cô nhìn người này thấy quen mắt lắm, có phải người nhà Đoạn gia không? Là Đoạn gia chuyên về công tác trị thủy của triều đình ấy."
Ta im lặng một lúc, lát sau mới nói với cung nhân: "Vớt hắn lên đi."
Đoạn Tâm Đình vốn biết bơi, mấy lần hắn đã bò được lên bờ rồi nhưng lại bị người của ta ấn xuống, lúc này trông hắn chật vật vô cùng, nhìn thấy ta thì ngay lập tức quỳ trên mặt đất.
Nữu Hỉ rút miếng vải bố trong miệng hắn ra, hắn không phải kẻ ngu, lập tức nói: "Ta sai rồi, chuyện tối nay ta......!Bảo đảm một chữ ta cũng không dám nói ra ngoài!"
"Hy vọng như thế." Ta nói.
Cung nhân buông lỏng tay, Đoạn Tâm Đình liền lảo đảo bò dậy khỏi mặt đất, cũng không quay đầu lại mà chạy luôn.
Ta nhìn bóng dáng hắn rời đi, nghĩ đến việc Lâm Trọng Đàn và Thái Tử vừa cùng nhau đi mất, còn có lời nói lúc ban sáng Thái Tử nói với ta nữa, bên trong lời ấy có một tầng ý tứ —— hắn cảnh cáo ta đừng tùy tiện động vào Lâm Trọng Đàn.
Nếu ta muốn giết Lâm Trọng Đàn, hoặc là ta phải loại Thái Tử trước, hoặc là ta phải ly gián giữa hai người bọn họ.
Tuy giờ Hoàng Thượng rất sủng ái ta, nhưng phần nhiều là bởi vì Trang quý phi, ông ấy yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi.
Nhưng Thái Tử thì khác, mẫu thân hắn là Hoàng Hậu, mẫu gia cường thịnh, trong triều cũng có phe phái ủng hộ, ta nháo lên nháo xuống bắt hắn làm chó chẳng qua vì ta giả ngây giả dại, hơn nữa là lén lút lúc không có nhiều người mà thôi.
Nếu muốn động thật, trừ phi Thái Tử làm ra một sai lầm không thể vãn hồi.
"Kẻ nào?" Nữu Hỉ đột nhiên nhìn về phía nơi nào đó.
Ta theo hắn ánh mắt hắn nhìn sang, phát hiện Nhiếp Văn Nhạc đang tránh ở dưới tàng cây cách đó không xa.
Hắn thấy ta nhìn, chậm rãi từ dưới bóng cây đi ra.
"Cửu hoàng tử." Hắn nhẹ nhàng gọi ta, "Người có khỏe không?"
Ta thì có cái gì không khỏe chứ? Lời này thật kỳ quái.
Ta không trả lời hắn mà hỏi lại: "Ngươi vừa mới nhìn thấy cái gì rồi?"
Nhiếp Văn Nhạc còn đang tới gần ta, ta không khỏi nhíu mày, sau đó lui một bước.
Nữu Hỉ thấy thế ngay lập tức che trước mặt ta, "Đứng lại!"
Nhiếp Văn Nhạc dừng lại bước chân, tầm mắt xẹt qua Nữu Hỉ, thanh âm mang theo ý lấy lòng, "Ngươi không cần khổ sở, ta có thể bảo hộ ngươi, thật sự, ta có thể bảo hộ ngươi."
Sao hắn cứ thích nói mấy lời kì lạ này với ta vậy?
Ta vốn định cự tuyệt, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, "Ngươi biết Đoạn Tâm Đình sao?"
Nhiếp Văn Nhạc gật đầu.
"Ngươi và hắn cùng so sánh gia thế, thì hẳn là ngươi tốt hơn đi?"
Nhiếp Văn Nhạc gật đầu lần nữa.
Ta còn đang suy tư, Nhiếp Văn Nhạc lần thứ hai định đi đến gần ta.
Nữu Hỉ ngay lập tức giữ vai hắn lại, lạnh giọng cảnh cáo: "Chớ có vô lễ!"
Ta đứng sau Nữu Hỉ nhìn hắn, suy nghĩ cẩn thận một chút rồi nói, "Ta không cần ngươi bảo hộ ta, ta chỉ cần một con chó trung thành biết bảo vệ chủ thôi.
Ngươi nghĩ kỹ đi rồi tới tìm ta, đến lúc đó ta sẽ để ngươi làm một chân sai."
- --
"Tòng Hi, đêm nay sứ thần Bắc Quốc tới dự yến, mẫu phi có bảo chế y cục may cho con một bộ quần áo, mau mặc vào ta nhìn xem."
Ta thay xong, đứng ở trước gương đồng nhìn một cái cho có, cũng ngại ngắm nghía nhìn lâu.
Ngày trước ta còn chú trọng dung mạo, giờ thì chẳng cần nữa rồi, chỉ là Trang quý phi rất thích quan tâm khoản ăn mặc phục sức của ta.
Nói đến cũng kì lạ, vậy mà trong cung cũng dùng sữa bò để tắm gội, trước ta đã tắm bằng sữa bò thành thói quen, giờ cũng lười sửa lại.
Trang quý phi đứng bên cạnh, tự mình sửa sang lại y phục ta đang mặc, "Tối nay con ta đi dự tiệc, chắc chắn sẽ là người bắt mắt nhất cho coi."
Ta định nói ta không muốn mặc trang phục hoa lệ thế này, nhưng đối diện với đôi mắt đẹp của Trang quý phi, lời nói lại chẳng thể nào thốt ra.
Ta biết trước đây Cửu hoàng tử chưa bao giờ được yêu cầu tham gia mấy yến hội kiểu này nên Trang quý phi mới phá lệ coi trọng như thế.
Nghĩ một chút, ta duỗi tay giữ chặt cổ tay nàng, "Vấn tóc để các cung nhân làm là được rồi, người nghỉ ngơi đi."
"Mẫu phi không mệt, Tòng Hi, con ngồi xuống đi." Trang quý phi ấn bả vai ta xuống, "Canh giờ không còn sớm, mẫu phi muốn nhanh chóng trang điểm thật đẹp cho con."
Ta có chút bất đắc dĩ, ta đâu phải nữ tử.
Phi tần không thể thấy khách lạ nên yến hội tối nay chỉ có ta có thể đi dự tiệc.
Địa điểm tổ chức là ở chính điện Phong Hoa, vị trí của ta vốn ở cạnh Lục hoàng tử, nhưng Hoàng Thượng nhìn thấy ta liền bảo Phúc công công đem bàn của ta dịch đến bên cạnh ông ấy, cứ như vậy, người ngồi đối diện chuyển thành Thái Tử.
Ta vốn không có hứng thú lắm đối với yến hội, đến mắt cũng lười nâng, chỉ cúi đầu chăm chú ăn.
"Quý triều quả nhiên không chỉ có dân chúng đông đúc, phong thuỷ hẳn cũng rất được mới có thể dưỡng ra nhiều mỹ nhân xinh đẹp như vậy, xin hỏi vị bên cạnh bệ hạ kia là công chúa thứ mấy và năm nay bao nhiêu tuối thế, không biết đã có hôn ước chưa?."
Ta nghe thấy trong điện có tiếng hút khí kì quái mới nâng mắt lên, lại phát hiện sứ thần Bắc Quốc đang nhìn về phía ta.
Lần này Bắc Quốc cử tới bốn sứ thần, một vị đã lớn tuổi, hai vị tầm tuổi trung niên, còn dư lại một người chính là người trẻ tuổi đang đứng kia.
Làn da hắn ngăm đen, ăn mặc kiểu trang phục của người Bắc Quốc, nửa bả vai đều lộ hết ở bên ngoài, thấy ta nhìn qua thì hắn nhếch miệng cười để lộ ra một hàm răng trắng.
Ta nhíu mày, ngay lập tức bên cạnh ta vang lên tiếng ai đó răn dạy.
"Các hạ tuổi còn trẻ mà đã hoa mắt đến độ này rồi sao? Đây không phải công chúa mà là Cửu hoàng tử của vương triều chúng ta."
Người trẻ tuổi cất giọng rất lớn, "Không phải công chúa sao? Thế thì vị Cửu hoàng tử này lớn lên cũng......" Hắn còn chưa dứt lời đã bị một vị trưởng giả bên cạnh kéo một phen.
"Sát Thái, ngồi xuống."
Trưởng giả đứng lên thay Sát Thái bồi tội, "Sát Thái từ nhỏ đã lớn lên ở thảo nguyên nên không hiểu lễ nghĩa, thỉnh bệ hạ tha thứ, quốc gia ta nguyện thêm vào cống phẩm 2000 đầu trâu và 3000 con dê đầu đàn để nhận lỗi với Cửu hoàng tử."
"Tòng Hi." Hoàng Thượng gọi ta, "Lại đây."
Ta chưa kịp lấy lại tinh thần từ những lời mạo phạm vừa rồi, khi đứng dậy gương mặt còn có chút nóng lên.
Ta đi đến bên cạnh Hoàng Thượng, ông ấy duỗi tay lên vỗ vỗ vai ta, "Tự ngươi quyết định xem muốn tha thứ bọn họ hay không đi."
Vị trưởng giả nghe vậy thì quay qua quỳ đại lễ với ta, tuy ta đã nhập hồn vào cơ thể Cửu hoàng tử cũng lâu rồi nhưng vẫn chưa tiếp thu được việc những người hơn ta nhiều tuổi như thế lại phải quỳ trước mặt ta.
Vị trưởng giả kia tóc đã bạc, da lốm đốm đồi mồi, trán ông ấy dán xuống sàn nhà, lời nói khẩn thiết, "Thỉnh Cửu hoàng tử khoan thứ sự thất lễ của Sát Thái."
Ta nhìn về phía Hoàng Thượng, thấp giọng nói: "Hẳn là hắn chỉ nhất thời nhìn lầm thôi ạ."
Tối nay trên trần điện có nhiều đèn dầu lắc lư, hơn nữa ta cũng ngồi không gần Sát Thái.
"Vậy thì phụ hoàng thay ngươi tha thứ cho bọn họ." Hoàng Thượng giương giọng nói với trưởng giả "Công Dương Luật, ngươi đứng dậy đi, lần sau không cho tái phạm sai lầm như thế nữa."
"Vâng vâng vâng." Công Dương Luật vội vàng vâng ba tiếng, Sát Thái ở bên cạnh xoay người dìu nhưng bị ông ta đẩy ra.
Trưởng giả kia hung hăng liếc Sát Thái nên hắn xấu hổ mà lấy tay sờ sờ cái mũi, kế tiếp cũng không dám tùy ý mở miệng nữa.
Ta không khỏi có chút tò mò, tên Sát Thái này lỗ mãng hấp tấp như vậy mà sao Bắc Quốc lại cử hắn đi làm sứ thần? Nhưng đến ngày thứ hai thì ta đã ngộ ra.
Sát Thái trời sinh cậy mạnh, có thể mang cùng một lúc tới 300 cân cung tiễn sau lưng, bắn ra mũi tên nào là mũi đấy trúng hồng tâm không chệch phát nào.
Tên Công Dương Luật hôm qua còn ở trong yến hội vâng vâng dạ dạ nay đứng một tay vuốt râu, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn lộ ra đắc ý.
"Sát Thái là dũng sĩ trẻ tuổi của quốc gia ta, còn chưa ra chiến trường bao giờ, hôm nay hắn muốn cùng vài dũng sĩ của quý quốc so tài một phen."
Công Dương Luật cố ý nhấn mạnh hai chữ "Trẻ tuổi", còn nói Sát Thái chưa ra chiến trường như để ám chỉ nếu triều ta phái ra tướng sĩ có kinh nghiệm tham chiến thì sẽ không công bằng cho bọn họ.
Ta nhìn 300 cân cung của Sát Thái, cũng không khỏi suy đoán liệu Lâm Trọng Đàn có thắng nổi hay không, nếu Lâm Trọng Đàn bại bởi Sát Thái thì sẽ mang nhục cho mặt mũi vương triều ta mất.
Bởi vì Hoàng Thượng gần đây bận rộn nên cũng không tự mình tới nghiệm thu thành quả Lâm Trọng Đàn dạy ta được, chỉ trực tiếp bảo Thái Tử báo cáo kết quả.
Hôm nay Lâm Trọng Đàn cũng được cử tới.
Hắn đứng bên cạnh Thái Tử, vì chưa cập quan nên hắn không búi tóc bằng ngọc quan như Thái Tử mà chỉ buộc gọn một nửa mái tóc dài bằng dây vàng nạm ngọc, nửa còn lại để xõa tới thắt lưng.
Cho dù là ta cũng không thể không thừa