Ta nói hết toàn bộ lời trong lòng ra, ngay lập tức nhìn mặt Lâm Trọng Đàn không còn chút huyết sắc nào, tựa như một bức tranh thủy mặc không màu.
Bàn tay định nắm lấy tay ta của hắn dừng ở giữa không trung, lông mi rũ xuống, che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt hắn.
Ta và hắn cùng trầm mặc đứng đối diện nhau, không biết qua bao lâu hắn mới chịu mở miệng.
Trong giọng hắn có tiếng ấm ách ngắt quãng, "Qua một thời gian nữa ta lại đến......"
Nói được một nửa thì hắn dừng lại.
Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo màu sắc thanh nhẹ thêu vân mây, ánh nắng ấm áp của ngày trưa mùa thu chiếu trên người hắn.
Ta nhìn một lát liền có chút hoảng hốt khi không còn nhớ nổi dáng vẻ ngày xưa của hắn nữa.
Cẩn thận suy nghĩ một chút thì ta và Lâm Trọng Đàn cũng đã quen biết được 6 năm rồi.
Ngày trước ta còn kêu hắn Nhị ca ca, sau lại gọi hắn là Đàn Sinh.
Trước đây ta không biết nhìn người, nhưng về sau ta sẽ không như thế nữa.
Ta đứng lên, cầm chồng bản thảo dày hắn vừa viết nện lên mặt hắn, hắn ăn đau nhắm chặt mắt lại, bản thảo rơi lả tả như lá rụng mùa thu, tạo nên một mảnh hỗn độn trên mặt đất.
"Không muốn nói thì đừng nói gì cả, nếu ngươi vẫn chọn thi khoa cử thì mau nhặt hết mấy thứ dơ bẩn này của ngươi lên rồi rời khỏi đây đi." Ta nói với Lâm Trọng Đàn.
Góc đuôi lông mày của Lâm Trọng Đàn bị giấy Tuyên Thành ném trầy một vết, một giọt máu đỏ chảy dọc trên mặt hắn.
Hắn nâng ngón tay lên nhẹ nhàng lau đi giọt máu đang lăn, trầm mặc mà cong lưng nhặt mấy tờ giấy bị ta ném.
Hắn cẩn thận nhặt từng tờ lên, một lần nữa sắp xếp ngay ngắn lại rồi đặt lên trên án thư của ta, thanh âm cực nhẹ, "Dù là con cháu nhân gia bình thường cũng sẽ có thể vì gia sản mà đấu đến ngươi chết ta sống, hoàng gia lại càng thâm sâu khó lường, ngươi không cần tham dự vào việc triều chính, đừng nhúng tay làm gì."
Nói xong lời này, Lâm Trọng Đàn xoay người rời đi.
Mà ta ngẩn ra tại chỗ.
Lâm Trọng Đàn nói vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ hắn cũng biết việc Nhị hoàng tử muốn bức vua thoái vị?
Nếu Lâm Trọng Đàn biết thì hẳn Thái Tử cũng biết đi.
Ta nhịn không được nhớ lại biểu hiện của Nhị hoàng tử trong yến hội Trung thu hôm qua, Thái Tử tuy bị phạt nhưng không có nghĩa là người của đảng Thái Tử cũng bị phạt.
Nếu ta có thể nhìn ra biểu hiện của Nhị hoàng tử có điểm dị thường thì chỉ sợ những người khác cũng thế.
Ta cúi đầu nhìn về phía túi tiền bên hông, bởi vì sợ bị người khác phát hiện nên ta giấu tư chương Lâm Trọng Đàn viết mang theo bên người.
Nếu Thái Tử cũng biết được chuyện này thì có lẽ việc ta giả mạo thư từ của Lâm Trọng Đàn chắc chắn không thành được.
Chỉ là vì sao Lâm Trọng Đàn lại muốn nói cho ta biết?
Không đợi ta nghĩ kỹ thì bên ngoài đã truyền đến tiếng thông báo nói Tứ hoàng tử tới.
Nghe được là Tứ hoàng tử, ta liền sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề rồi sai người đi mời hắn vào.
Đêm qua Tứ hoàng tử mới tặng ta đèn cung đình nhưng hôm nay lại mang theo đồ vật tới đưa ta.
Thứ hắn tặng hôm nay chính là sách, đều là những quyển hắn từng đọc qua và thấy hay nên đem cho ta.
"Ta nghe người khác nói, mấy ngày gần đây ngươi đang theo học Thượng Quan đại nhân để theo kịp công khóa, nghĩ một chút liền tính đem cho ngươi mấy quyển sách này vì ta thấy nó có thể hữu dụng với ngươi." Tứ hoàng tử nói lời này xong bỗng chú ý tới tập bản thảo trên bàn ta "Đây là......"
"Đây là do học sinh bên người Thượng Quan đại nhân viết." Ta chưa nói ra tên Lâm Trọng Đàn.
Tứ hoàng tử nhìn chằm chằm tập bản thảo một hồi sau đó dời tầm mắt đi, "Nhìn có vẻ được viết rất tốt, trước đây ta cũng từng theo học Thượng Quan đại nhân, nhưng không được bao lâu phải nghỉ vì ông ấy gặp gặp vấn đề về sức khỏe."
Nói xong câu cuối, vẻ mặt của hắn có chút buồn bã.
Ta nhận ra nguyên do sâu xa có khi không phải do thân thể Thượng Quan đại nhân không tốt, mà là do Tứ hoàng tử không được sủng ái.
Dưới gối Hoàng Thượng có không ít hoàng tử, tính ra là do ta may mắn có mẫu thân nên mới được sủng ái, Thái Tử cũng vậy, tuy Hoàng Thượng đối xử với hắn có phần khắc nghiệt, nhưng thực tế lại rất coi trọng đứa con trai này.
Mặc dù đêm qua Hoàng Thượng không tự mình đi gặp Thái Tử nhưng lại bảo ta đi, trong đó chắc chắn có ý tứ vì yêu quý hắn.
Những người bị Hoàng Thượng xem nhẹ hẳn có cuộc sống rất thảm, đặc biệt như Tứ hoàng tử đây.
Mẫu thân hắn là người có xuất thân kém cỏi nhất hậu cung, ở trong cung yến chẳng có mấy ai để ý đến hắn.
Văn võ bá quan cũng toàn là hạng người vì phú quý mà làm thân, tiệc rượu đêm đó có số người đi kính rượu Tứ hoàng tử đếm trên đầu ngón tay.
Ta nghĩ nghĩ một chút liền nói với Tứ hoàng tử: "Nếu ngươi không chê thì ở chỗ ta có chút sách do ta theo học Thượng Quan đại nhân mới có, ta cho ngươi mượn đó."
Tứ hoàng tử nghe ta nói như vậy liền lập tức lộ ra khuôn mặt vui vẻ vô cùng, nhưng ngay trong giây tiếp theo hắn lại liên tục xua tay, "Không được, những thứ đó vốn là của ngươi, ta không thể tùy tiện lấy."
"Không sao cả, đêm qua ngươi đã tặng ta đèn cung đình rồi, ta cũng nên tặng lại chút gì đó mới phải." Ta bảo cung nhân mang chiếc rương đựng sách Lâm Trọng Đàn gửi cho ta nâng lên đây, lấy một chút sách cho Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử hiển nhiên là rất thích những quyển sách đó, cơ hồ yêu thích không buông tay, hắn đọc ngấu nghiến như chết đói lâu năm, đọc được một nửa mới phát hiện ta còn đang ở đây.
"Tòng Hi, cảm ơn ngươi, ta đọc xong nhất định sẽ đem trả ngươi." Hắn thẹn thùng cười với ta.
Tiễn Tứ hoàng tử đi rồi, ta liền nhìn chằm chằm án thư đến phát ngốc, đột nhiên lại nhìn đến chiếc bút lông Lâm Trọng Đàn đã dùng qua, đồng thời trong đầu cũng hiện lên một ý niệm.
Nếu Thái Tử biết Nhị hoàng tử sẽ bức vua thoái vị, như vậy chuyện này sự tất không thành.
Hiện giờ Thái Tử án binh bất động hẳn là đang đợi Nhị hoàng tử ra tay, đến lúc đó sẽ tiện một lưới tóm