Ta ở ngoài cửa điện quỳ hồi lâu nhưng nó cũng không mở.
Cung nhân thì khuyên ta đứng lên đi về, còn ta thì cứ mặc kệ quỳ ở đó, dần dần sắc trời càng ngày càng tối, lát sau trời còn bất chợt đổ cơn mưa thu.
Mưa thu rơi xuống, thời tiết càng lạnh, hàn khí từ trong gạch theo đầu gối cứ lan dần lên toàn bộ cơ thể ta.
Đang lúc ta cố gắng đau khổ chống đỡ thì rốt cuộc truyền đến tiếng cửa điện mở ra.
Thái Tử từ trong điện đi ra, trên người hắn mặc triều phục, từ trên cao nhìn xuống kẻ đang quỳ là ta.
Ta không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn chỉ rũ mắt nhìn ta chứ không nói gì, ta khẽ cắn môi, đầu gối lê hai bước rồi duỗi tay bắt lấy tay áo thêu mãng bào của hắn.
"Thái Tử ca ca, sao lâu vậy rồi phụ hoàng còn chưa tỉnh? Ta thật sự rất lo lắng cho người, ngươi để ta gặp ông ấy đi." Hắn vẫn là không nói lời nào, ta chỉ có thể chuyển từ nắm tay áo sang nắm lấy tay hắn, "Cho ta gặp một chút thôi, Thái Tử ca ca."
Thái Tử nhìn chằm chằm ta một lát, sau đó thong thả mà lắc lắc đầu, quay sang cung nhân bên cạnh nói: "Các ngươi đều là người chết à? Còn không mau tiễn Cửu hoàng tử trở về, nếu để Cửu hoàng tử quỳ đến phát bệnh thì cẩn thận đầu của các ngươi."
Dứt lời hắn rút tay ra, ta muốn ngăn lại hắn, nhưng vì đầu gối ta đã quỳ đến phát đau nên khi miễn cưỡng đứng lên lại lảo đảo ngã xuống.
"Cửu hoàng tử!"
"Cửu hoàng tử, cẩn thận!"
Cung nhân bên cạnh vội vàng tới đỡ ta, ta nhìn thấy Thái Tử dừng bước chân một chút, nhất thời lại gọi hắn một tiếng, "Thái Tử ca ca, ngươi để ta thấy phụ hoàng đi."
Cũng không phải là ta cố ý đem nửa câu sau nói với giọng ủy khuất đáng thương gì, chỉ là đau đớn khiến thanh âm của ta phát ra nghe như tiếng khóc nức nở rất nhỏ.
Thái Tử đưa lưng về phía ta, làm như không nghe thấy mà tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh thân ảnh hắn đã biến mất sau cửa điện sơn son uy nghi đang khép lại.
"Tòng Hi." Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Trang quý phi.
Ta để các cung nhân đỡ rồi quay đầu lại, liền nhìn thấy Trang quý phi đang vội vàng đội mưa đi đến.
Nàng đi rất nhanh, đến cả cung nữ đang bung dù phía sau cũng không theo kịp bước chân nàng.
"Đứa nhỏ ngốc này." Trang quý phi đi đến trước mặt ta, trước kiểm tra xem ta thế nào, sau lại hướng về phía của điện nói, "Giờ phụ hoàng con còn chưa tỉnh, chúng ta hơn phân nửa là không gặp được, con cùng mẫu phi trở về trước đi."
Ta vẫn có chút do dự, nhưng Trang quý phi hiếm khi mà đối với ta trầm mặt xuống nói "Tòng Hi!"
Ta thấy thế cũng không dám có dị nghị gì nữa, thành thật đi theo Trang quý phi về cung Hoa Dương.
Sau khi ta trở về mới phát hiện cả hai đầu gối đều đã xanh tím sưng lên.
Thái y nói nếu lại quỳ nhiều nữa thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến xương cốt.
Trang quý phi nghe được lời này, tức giận đến mức đánh nhẹ lên cánh tay ta hai cái.
Ta tự biết đuối lý, chỉ có thể lấy lòng mà cười với nàng.
Lúc bôi thuốc ta đau đến nước mắt đều như sắp rơi ra đến nơi, Trang quý phi phát hiện liền nhẹ tay một chút, một bên đau lòng mà nói: "Mẫu phi biết con lo lắng quan tâm phụ hoàng, nhưng hiện tại phụ hoàng con đang dưỡng bệnh, ai cũng không được đến thăm hỏi, con quỳ có lâu mấy đi chăng nữa thì cũng đâu có ích gì."
Ta cố nén nước mắt, khẽ liếc thái y bên cạnh, "Mẫu phi, người nói xem liệu phụ hoàng có bình an không? Ta thật sự rất sợ."
"Phụ hoàng con là chân long thiên tử, nhất định sẽ không có việc gì." Trang quý phi chuyển mắt nhìn về phía thái y bên cạnh, "Tưởng thái y, ngươi cũng là người ở ngự tiền hầu hạ nhỉ? bệnh của Hoàng Thượng đã khá hơn chưa? Người đã tỉnh rồi chứ?"
Tưởng thái y hẳn là được Thái Tử phân phó tới đây, lời nói đáp lại gọi là qua loa cho có lệ, so với mấy người ở ngự tiền cũng chỉ như đang lấy lý do thoái thác giống họ, ta có chút thất vọng.
Nghỉ ngơi bôi thuốc xong, ta bị mẫu