Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

56: Lập Thu 2


trước sau


Một loại ghê tởm đến mức sởn tóc gáy dấy lên trong lòng ta, ta nhìn chằm chằm lọ thuốc hít tinh xảo trong tay hắn mà chỉ muốn cướp nó đi.
Người chết quan trọng nhất chuyện mồ yên mả đẹp, nếu sau khi chết mà thi thể hoặc tro cốt không được yên nghỉ thì linh hồn chỉ có thể bất lực phiêu bạt ở trên đời.
Đó là tro cốt của ta, sao hắn lại có thể đối xử với ta như vậy chứ? Đã giết ta rồi mà còn chưa để cho ta yên.

Nếu không phải ta chết đi sống lại thì có lẽ là đời đời kiếp kiếp sau này đều sẽ bị hắn giam giữ bên người rồi.
Sao Lâm Trọng Đàn có thể nói ra lời ác độc mà nhẹ tựa lông hồng vậy chứ?
Hắn bảo ta đừng hận nhưng ta làm thế nào mà không hận cho được?
Giữa ta và hắn cách trở nhau đến hai mạng người, là mạng ta và của Lương Cát.
Đại để là do ta trầm mặc nhìn chằm chằm lọ thuốc hít kia lâu quá nên Lâm Trọng Đàn nhận thấy có gì đó khác thường, hắn thấp giọng gọi tên của ta, "Tiểu Địch."
Ta nâng mắt lên, chậm rãi lắc đầu, "Ta không làm được."
Lâm Trọng Đàn trời sinh có đôi mắt rất đẹp, trong vắt như dòng nước mát trên khe núi, lông mi vừa dài vừa rậm như cây trên rừng.

Lúc này hàng mi dài của hắn khẽ run lên, đồng tử cũng run rẩy theo.
Ta nói nốt câu nói của mình, "Ta chỉ có thể nói trước là ta sẽ cố thử xem, nhưng Lâm Trọng Đàn, nếu ngươi lại cô phụ ta một lần nữa thì ta thề nhất định sẽ giết ngươi, không màng tất cả để giết ngươi."
Nghe ta nói như vậy, đôi mắt hắn lập tức sáng ngời hẳn lên, hắn lại ôm chặt ta một lần nữa, thanh âm có chút ấm ách, "Được."
Ta đem đầu dựa vào trên vai hắn giống như trước đây ta vẫn hay làm.

Ta cần phải giả vờ như ta đã tha thứ, làm bộ rằng mình đã cảm động bởi vẻ thâm tình dối trá kia, tỏ vẻ là bản thân đã quên hết thảy những việc tệ hại trước đây hắn đã làm với ta.
Thật giống như ta là Lâm Xuân Địch, còn hắn là một Lâm Trọng Đàn đang đối xử rất tốt với ta.
Một lát sau, ta nghe được tiếng đập cửa nhắc nhở bên ngoài của Nữu Hỉ nên liền đẩy đẩy Lâm Trọng Đàn, ý bảo hắn buông ta ra.


Hắn cũng nghe thấy tiếng vang nên lập tức buông, lại giúp ta sửa sang lại áo choàng trên cổ, "Trên đường trở về chú ý một chút, đừng để cơ thể nhiễm lạnh."
"Ừm." Ta xoay người muốn đi, nhưng mới đi hai bước lại bị Lâm Trọng Đàn kéo lấy tay.

Ta không khỏi quay đầu nhìn về phía hắn, khuôn mặt hắn bị ánh nến chiếu rọi, tự nhiên có chút dáng vẻ yếu ớt.
Có lẽ là ta nhìn lầm rồi.
Lâm Trọng Đàn thấy ta quay đầu lại mới chậm rãi buông tay.
Ta hơi suy tư, quyết định đi trở về hôn một cái lên má hắn, "Đây là khen thưởng cho việc ngươi cứu ta đêm nay."
Sự việc của Nhị hoàng tử được tra xét trong bảy ngày, trong cung đã chết rất nhiều người, ngoài cung cũng vậy.

Tuy Nhị hoàng tử đã bảo Hoàng Thượng đừng liên lụy tới mẫu phi hắn, nhưng mẹ đẻ của Nhị hoàng tử vẫn bị tước phong hào, kết cục là bị giam cầm cho đên cuối đời, mẫu gia của Nhị hoàng tử còn thảm hại hơn, nam thì trảm đầu, nữ bị biếm thành nô bộc, người già và trẻ nhỏ đều bị lưu đày biên cảnh, cả đời không còn được quay về kinh nữa.
Ta và Trang quý phi cũng bị tra xét, nhưng tất nhiên là không tra ra điều gì, đến ngày thứ tám thì Hoàng Thượng đến cung Hoa Dương dùng bữa.
Trong lúc dùng bữa, Hoàng Thượng có nhắc tới Tứ hoàng tử đang bị nhốt ở Đại Lý Tự.
"Ngươi đi đón Tứ hoàng huynh ngươi về đi." Lúc Hoàng Thượng nói lời này thì ngữ khí khá bình tĩnh, tựa như chuyển phạt lầm Tứ hoàng tử chẳng có gì to tát, nhưng ta để ý thấy tóc nơi thái dương ông ấy đã bạc đi nhiều.
Chắc hẳn khi Hoàng Thượng nghĩ đến chuyện của Nhị hoàng tử thì vẫn là đau lòng.
Tự mình chứng kiến nhi tử tự vẫn trước mắt, làm sao có thể không đau, nhưng ta trước sau có chút không hiểu, nếu ông ấy đã biết Nhị hoàng tử có dị tâm thì sao không chỉ rõ ra, giam cầm cũng được mà đuổi đi nơi khác cũng được, vì sao một hai phải làm đến mức phụ tử tương tàn?.
Khi ta gặp Tứ hoàng tử thì có chút không nhận ra, từ một người lưng hùm vai gấu nay hắn gầy đi rất nhiều, có thể nói là tiều tụy, nhưng khi gặp ta thì phản ứng đầu tiên vẫn là cười gọi, "Tòng Hi."
Ta vội từ trên xe ngựa đi xuống, cầm lấy áo choàng trên tay phủ thêm cho hắn, "Tứ hoàng huynh, chúng ta về thôi."
Tứ hoàng tử cười gật gật đầu, "Ừ."
Ta sợ hắn đói nên ở trên xe ngựa đã chuẩn bị thức ăn, Tứ hoàng tử nhìn đến hộp cơm còn tỏa nhiệt liền dừng một chút.


Ta đem chiếc đũa đưa cho hắn, lại lần lượt xếp đồ ăn lên bàn nhỏ, "Tứ hoàng huynh, trước ăn một chút lót bụng đi, chờ trở lại trong cung lại ăn thêm."
Hắn quay ra gật đầu thật mạnh, sau khi bưng chén cơm lên là bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Ta không biết hắn ở Đại Lý Tự đã gặp phải những chuyện gì, nhưng hẳn cũng chả phải chuyện gì tốt đẹp.

Kể cả hắn có không bị ngược đãi thì việc hắn bị chính phụ thân của mình oan uổng như vậy cũng khiến trong lòng hắn không dễ chịu.
Ăn được một nửa, Tứ hoàng tử giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt, đột nhiên rầu rĩ nói: "Đã nhiều ngày rồi ta mới được ăn cơm nóng, khi còn nhỏ ta cũng hay phải ăn cơm thừa canh cặn, nhưng khi đó ta còn quá nhỏ, không còn nhớ rõ nữa.

Tòng Hi, cảm ơn ngươi."
"Là phụ hoàng bảo ta tới đón ngươi." Ta không dám kể công.
Tứ hoàng tử nói: "Ta biết, nhưng ngươi nguyện ý tới đón ta, không chê ta trên người có mùi lạ lại còn săn sóc ta như vậy, ta thực sự cảm tạ ngươi."
Ta suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta là huynh đệ, đâu ra nói cảm ơn, nếu nói cảm ơn thì lúc Tứ ca tặng đèn lồng ta còn chưa có báo đáp lại tử tế đâu."
Tứ hoàng tử nghe ta gọi hắn tứ ca liền nhấp môi cười một cái, tướng mạo hắn khá giống Hoàng Thượng, khi không cười trông hơi hung dữ.
"Đều là mấy món lặt vặt thôi, nếu ngươi thích thì tứ ca sẽ làm cho ngươi

nhiều thứ khác nữa."
"Ừ." Ta cũng cười cười, "Tứ ca dùng bữa trước đi."
Trở lại trong cung, ta đưa Tứ hoàng tử về chỗ hắn ở trước, sau đó lại về cung Hoa Dương.

Gần như ta vừa ngồi xuống xong là một tiểu thái giám ở ngự tiền liền tới đây truyền chỉ, nói là qua mấy ngày nữa Hoàng Thượng sẽ tổ chức một trận thi đá cầu, bảo mấy hoàng tử chúng ta đều tham gia, cùng dự thi còn có các tiến sĩ năm nay tuổi chưa quá 25.
Trừ cái này ra, còn có một vài con em nhà hầu môn thế gia được chọn thi đấu cùng.
Đến ngày thi đấu thì đội đá cầu được chia làm hai đội, nhưng lúc phân cũng có chút dở, Thái Tử tất nhiên phải làm một đội trưởng, nhưng vị đội trưởng còn lại thật không biết chọn ai cho phải.

Năm rồi đều là do Vinh Sâm – biểu ca của Thái Tử đảm nhiệm, vừa khéo cho vị trí này, nhưng hôm nọ hắn lại chẳng may ngã gãy cả xương, đừng nói tới đá cầu mà đến cả thượng triều hắn còn đi không nổi.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đẩy Lâm Trọng Đàn lên.
"Không thì để Đàn Sinh đi."
"Ta không tinh thông đá cầu lắm, vẫn là đổi cho người khác làm đội trưởng đi."
Lâm Trọng Đàn cố gắng uyển chuyển cự tuyệt, nhưng Thái Tử nãy giờ im lặng bỗng câu môi nói: "Cô cũng cảm thấy Đàn Sinh không tồi.

Đàn Sinh, ngươi đừng chối từ, ngươi làm đi.

Những người còn lại bắt đầu phân đội đi, để cho công bằng thì chúng ta rút thăm nhé."
Nói thật ta không mê mấy trò chơi liên quan đến thể lực lắm, ta chỉ muốn đợi lát nữa đục nước béo cò, vì thế ta là người cuối cùng bị ép lên rút thăm, nhưng chẳng hiểu sao phiếu ta là phiếu trống, chắc là cung nhân nhất thời sơ sẩy bỏ nhầm vào đi.
Ta đang định sai cung nhân đi làm lại tập giấy rút thăm khác thì Thái Tử lại nói: "Không cần phiền toái như vậy, đệ đệ tự chọn đi, đệ chọn đội đỏ hay xanh?"
Đội đỏ là của Thái Tử, đội xanh là do Lâm Trọng Đàn làm đội trưởng.
Lời này vừa ra, tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn về phía ta.
Hôm nay Nhiếp Văn Nhạc cũng tới, đang ở đội xanh.
Ta do dự một hồi, cuối cùng chậm rì rì đứng sang phía Thái Tử, "Ta chọn đội đỏ."
Thái Tử nghe vậy ôm chặt bả vai ta, "Chọn đúng rồi đó, đợi lát nữa đệ đệ nhìn kỹ xem cô chơi đội xanh đến tè ra quần thì thôi nha."
Trên thực tế, nửa trận đầu đúng như Thái Tử nói thật, đội đỏ một đường hát vang tiến mạnh, nhưng tới nửa trận sau thì đội xanh lại xoay chuyển tình thế, Lâm Trọng Đàn mang theo người của đội xanh liên tục chiếm cầu.

Chơi được một lúc, ta mơ hồ cảm giác được không khí giữa Lâm Trọng Đàn và Thái Tử có chút kỳ quái.

Ý cười trên môi Thái Tử nhạt dần, mà Lâm Trọng Đàn nãy giờ không cười chút nào.
Nhưng cũng có thể là do ảo giác của ta, mà thôi quan tâm làm gì, sau khi chơi được một lúc thì dần dần không khí hừng hực xung quanh khiến ta nổi lên lòng hiếu thắng.
Khi hương tính giờ chỉ còn một chút nữa là tắt thì điểm hai đội đã ngang nhau.
Rốt cuộc cũng đến lượt ta tiếp cận được quả cầu, hiện tại đang là Nhiếp Văn Nhạc của đội xanh khống chế cầu, hắn nhìn thấy ta chạy đến liền chớp chớp mắt nhìn, sau đó đã bị ta cướp cầu đi dễ như trở bàn tay.


Người đội xanh thấy thế liền vội tiến lên cản cầu, kết quả là bị Nhiếp Văn Nhạc bỗng dưng té ngã một cái chắn ngang đường tấn công.
"Nhiếp Văn Nhạc, ngươi làm trò quỷ gì đấy!?" Ta nghe được tiếng người đang mắng Nhiếp Văn Nhạc ở phía sau.
Ta không có quay đầu lại, một đường đá cầu thẳng lên phía trước.

Chạy được một nửa ta gặp Lâm Trọng Đàn, hắn đang ngay phía trước ta.

Ta nhìn thấy hắn liền không khỏi sợ hãi sẽ bị hắn cướp cầu, lúc nãy tận mắt ta đã nhìn thấy kĩ thuật cướp cầu của hắn, đúng là bách phát bách trúng.
Quả nhiên hắn xoay người chuyển sang đoạt cầu, ta vội vàng tránh đi, nhưng Lâm Trọng Đàn thật sự khó chơi, luôn không ngừng ngăn trở đường đi của ta, chỉ là hắn chưa có cướp nổi cầu của ta thành công.
Mắt thấy hương tính giờ sắp tàn, trong lòng ta quýnh lên nên liền dùng thanh âm vừa đủ chỉ có ta và Lâm Trọng Đàn nghe được: "Không được nhúc nhích!"
Thân thể Lâm Trọng Đàn sững lại ngay lập tức, mà ta tận dụng ngay lúc đó nhanh chóng dùng một chân chuyển cầu cho người phía khác, "Thái Tử ca ca, mau tiếp lấy."
Thái Tử như cá gặp nước tiếp được cầu, một đường vững vàng đá cầu về đích.
Thái giám cũng vào lúc này gõ vang chiêng trống, "Đã hết giờ thi đấu!"
Ta nhìn theo quả cầu mà đôi mắt nhịn không được sáng lên, mà sau đó một cái chớp mắt ta nhìn sang Lâm Trọng Đàn, hắn nhìn qua tựa hồ không có vui cho lắm.
Thái Tử đã đá cầu vào, khuôn mặt âm nhu ngậm ý cười hướng về phía ta đi tới.

Ta vốn tưởng rằng hắn định vỗ tay với ta vì thường bọn họ thi đấu hay như thế.

Nhưng Thái Tử khi đến nơi lại một phen ôm bổng ta lên, "Ít nhiều nhờ có đường cầu vừa rồi của đệ đệ mà đội đỏ chúng ta mới có thể thắng đó."
Ta bỗng nhiên bị treo trên không nên liền hoảng loạn duỗi tay ôm lấy Thái Tử.

Vị trí ôm không ổn lắm vì thứ ta ôm chính là đầu Thái Tử, từ phía người ngoài nhìn vào trông giống như ta đang ôm đầu hắn áp vào lòng ngực mình vậy..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện