Ta cảm giác như mình nằm mơ, trong mơ ta vẫn còn là Lâm Xuân Địch, thời gian cũng quay lại hồi ta còn 18 tuổi.
Vào đêm sinh nhật năm 18 tuổi đó, khi ta cùng với Lâm Trọng Đàn vừa mới nếm thử cá nước thân mật với nhau xong, vì thân thể ta không thoải mái nên thấy khó chịu vô cùng, vốn định ngủ một giấc nhưng Lâm Trọng Đàn lại cố tình muốn ôm ta vào trong ngực.
"Ngươi, ngươi buông ta ra." Ta nói với hắn.
Ánh mắt Lâm Trọng Đàn dường như rất lưu luyến, chỉ là ta cũng không chắc liệu đúng thế không, có cảm giác ánh mắt hắn long lanh hơn bình thường chút thôi.
Ta bị hắn nhìn đến ngây cả ra, khiến ta suy nghĩ liệu mình có vô tình quá không.
Nhưng cũng đâu thể trách ta, là ta...ta không có cách nào mới phải đi cầu xin sự giúp đỡ của hắn.
Ta bị nhìn đến mức mặt cũng phải đỏ hết cả lên, cuối cùng quyết định dứt khoát tự vùi đầu vào trong lòng ngực hắn, chóp mũi khó tránh khỏi ngửi được mùi dược liệu.
Ta không khỏi chợt nhớ đến lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn uống thuốc, vì lầm tưởng nó là thuốc khiến người trở nên xinh đẹp mà một hai đòi hắn phải cho một viên.
Đang nghĩ ngợi thì ta đột nhiên nghe được một câu.
"Ta muốn viết thư nói cho phụ thân mẫu thân chuyện của chúng ta."
Ta bỗng nhiên ngẩng đầu, "Không, không được."
"Vì sao không được?" Lâm Trọng Đàn hỏi lại ta.
Ta nắm chặt lấy quần áo của hắn, một hồi lâu mới nói: "Dù sao cũng không thể nói được, ta không muốn để họ biết."
Lâm Trọng Đàn tựa hồ hơi giận, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, chỉ là tiếp tục ôm ta.
Bất tri bất giác ta ngủ thiếp đi trong lòng ngực hắn, ta thật sự phục mình lúc đó khi ngồi như vậy cũng ngủ được.
Hôm sau, thân thể ta không khoẻ nên Lâm Trọng Đàn giúp ta xin nghỉ.
Hắn tan học xong liền đến ngay chỗ ta ở, lấy ra một hộp thuốc mỡ cho ta.
"Đó là cái gì?" Ta tò mò hỏi.
Lâm Trọng Đàn tiến đến bên tai ta nói một câu, ta tức giận đến mức thiếu chút nữa cắn hắn, vậy mà hắn còn dám tranh thủ lúc đêm qua ta ngủ......
"Tiểu Địch, thuốc này một ngày bôi ít nhất ba lần, buổi sáng lúc ngươi chưa tỉnh ngủ ta đã giúp ngươi bôi một lần, giờ ngồi dậy để ta bôi lần thứ hai nào."
"Không được! Ta không muốn bôi!"
Mất mặt, thật mất mặt muốn chết!
Ta quay mặt đi không thèm nói chuyện với hắn nữa, đều là Lâm Trọng Đàn sai, nếu đêm qua không phải hắn......!Làm ta dữ dội như vậy thì ta cũng sẽ không bị thương ở......!Nơi đó.
Tất nhiên Lâm Trọng Đàn liền nhẹ nhàng dỗ dành ta, còn nói giỡn, hắn nói vốn hắn không định cười ta đâu, nhưng mà nhịn không được nên thế.
Tiếng cười của hắn cũng khiến ta không còn mặt mũi giận hờn gì, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi hắn, "Lúc bôi thuốc có đau không?"
Hắn suy nghĩ một hồi mới nói: "Ta không biết nữa, nhưng ta sẽ có gắng nhẹ tay nhất có thể, nếu ngươi đau cứ đá ta."
Ta không mở miệng nữa mà quay mặt đi tiếp.
Hắn hiểu ý của ta, lúc bôi thuốc xong còn nhẹ thơm một bên má ta mấy cái.
Lâm Trọng Đàn thật sự phiền quá mà, ta nhịn không được ở trong lòng oán giận hắn.
Nhưng ta không nghĩ tới hắn sẽ còn tiếp tục làm phiền ta nhiều như thế, hôm nào không đi yến hội với Thái Tử thì học xong là hắn qua tìm ta liền.
Lúc chúng ta ở bên nhau cũng không phải là lúc nào cũng làm chuyện đó, nhiều khi chỉ là hai người ngồi một chỗ, ta đọc sách hắn vẽ tranh.
Thời gian đảo mắt trôi qua, ta và Lâm Trọng Đàn được nghỉ dài hạn nên về thăm Cô Tô.
Ở trên đường, Lâm Trọng Đàn lại nhắc ta chuyện thông báo cho phụ mẫu chuyện của hai người, lần này ta không nói thẳng thừng được, mà là lo lắng hỏi hắn: "Liệu bọn họ có giận không?"
Lâm Trọng Đàn ôm ta vào trong lòng ngực hắn, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, "Hẳn là sẽ giận, nhưng không lâu đâu, nếu phụ thân mẫu thân kiên quyết phản đối, ta đây liền......"
"Liền cái gì?" Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, hắn mở miệng nói gì đó nhưng ta lại nghe không rõ.
Ta ngồi thẳng thân thể, truy vấn hắn, "Ngươi vừa mới nói gì đó, ta không có nghe rõ."
Lâm Trọng Đàn lại nói với ta lần nữa, nhưng ta vẫn không nghe được, chỉ thấy miệng hắn lúc đóng lúc mở.
Dần dần, mặt hắn cũng bắt đầu mơ hồ, ta sốt ruột mà ôm lấy hắn thật chặt, dần dần hắn biến thành màu trắng, cuối cùng hóa thành tro.
Ta tìm không thấy Lâm Trọng Đàn nữa.
Ta khóc lóc bảo lái xe dừng lại, ta tưởng hắn đùa ta, có lẽ hắn đang trốn ở đâu đó.
Nhưng xe ngựa