Kinh thành giờ đã tiến vào tháng sáu, nghênh đón một mùa mưa kéo dài xưa nay chưa từng có.
Tường ở Thiên Cực Cung bị nước mưa ngày đêm thấm ướt, dần dần tỏa ra một mùi mốc ngai ngái.
Ta thường xuyên cảm thấy người mình lúc nào cũng nhớp nháp, ban đêm luôn bị tiếng mưa rơi đánh thức.
Thải Ông cũng bởi vì mưa kéo dài mà trở nên rầu rĩ không vui, thường xuyên ngồi thẩn thơ chải lông rồi thở dài, nó bị quốc sư nói là tính tình vẫn chưa đủ trầm ổn.
Hôm nay, vì Hoàng Thượng triệu ta về nên ta lại ngồi xe ngựa hồi cung.
Ven đường, ta chợt chú ý thấy quang cảnh nơi kinh thành có chút khác thường.
"Tống Nam, những người kia là ai vậy?"
Người ta nhắc tới chính là một nhóm bá tánh quần áo tả tơi đang trú ở dưới mái hiên bên đường, trong đó có già có trẻ, có cả những đứa trẻ nhỏ xíu chỉ quấn tã lót, bọn họ ai nấy đều xanh xao vàng vọt, ánh mắt dại ra.
Thanh âm của Tống Nam từ bên ngoài truyền đến, "Hồi bẩm Cửu hoàng tử, những người này là dân chạy nạn từ ngoài thành dạt đến đây."
"Dân chạy nạn? Kinh thành giờ có cả nạn dân sao?"
Tuy ta không để ý gì tới chuyện triều chính, nhưng cũng biết rằng nếu một quốc gia xuất hiện dân chạy nạn nơi kinh thành thì không phải là điềm tốt lành gì.
Tầm mắt của ta nhẹ đảo qua mặt từng người qua khe cửa sổ, có người chú ý tới ta, ban đầu họ ngơ ngẩn nhìn, sau đó lại xoay người như muốn tiến đến gần xe, nhưng có lẽ là bọn họ sợ thiết kỵ binh đi kèm xe nên cứ chần chừ không dám động.
Thật ra lính hộ vệ trước đây của ta không phải là thiết kỵ binh mà chỉ là tư binh.
Thường ngày có đi lại giữa hoàng cung và Thiên Cực cung ta cũng không mang theo nhiều binh hộ vệ như vậy, khoảng cách gần nên ta không muốn quá phô trương.
Chỉ là năm trước có một sự kiện đã xảy ra, khi đó có người muốn cáo trạng lên vua nhưng lại không biết gõ trống Đăng Văn, thấy xe ngựa của ta hoa lệ liền cho rằng ta là dân quý tộc, nghĩ rằng nếu chặn xe ta hỏi thì nhất định sẽ gặp được Hoàng Thượng.
Mấy người đó không quản nguy hiểm mà lao thân ra cản xe ngựa, trong đó có một người phụ nữ trung tuổi.
Người nọ sau khi bị tư binh của ta bắt giữ vậy mà làm càn đến mức lột hết cả quần áo ra.
Đám người Tống Nam ngay tức khắc chân tay luống cuống, cuối cùng vô ý khiến người phụ nữ đó thoát được, bò lên xe của ta.
Khung cảnh ta nhìn thấy khiến ta nhất thời cứng đờ cả người, tuy đã lập tức nhắm mắt nhưng vẫn là đã nhìn thấy một số thứ không nên xem.
Sau khi chuyện này xảy ra thì ta được Hoàng Thượng cử đến một đoàn kỵ binh để hộ vệ như bây giờ.
"Tống Nam, cho bọn họ chút bạc đi." Ta phân phó Tống Nam.
Tống Nam trầm mặc một hồi rồi mới đáp "Vâng."
Vừa đến hoàng cung, ta còn chưa kịp tới cung Hoa Dương gặp Trang quý phi đã bị thái giám thân cận của Hoàng Thượng thỉnh đến ngự tiền.
Khi ta đến thì không chỉ có mình Hoàng Thượng ở trong điện mà bên cạnh còn có cả Hoàng Hậu bồi giá.
Ta đi vào trong điện, cấp Hoàng Thượng, Hoàng Hậu hành lễ, "Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, Hoàng Hậu nương nương ạ."
Hoàng Thượng ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhìn thấy ta tới liền hơi lộ ra ý cười, "Đi đường có vất vả không?"
"Không vất vả ạ, nhi thần đi xe ngựa tới mà." Khi ta nói chuyện cũng đồng thời chú ý tới bát thuốc mà Hoàng Hậu đang cầm, nàng nhìn thấy ta nhìn liền chậm rãi đặt bát thuốc lên bàn.
"Tiểu Cửu tới đây, đã lâu rồi ngươi chưa hồi cung, nhìn có vẻ khác trước đây nhiều đó." Hoàng Hậu nhẹ giọng nói.
Hoàng Thượng nghe thấy thế cũng cảm thấy hứng thú, "Có thay đổi gì?"
"Hoàng Thượng không phát hiện ra Tiểu Cửu và quốc sư càng ngày càng giống nhau sao? Không phải tướng mạo mà là khí chất, toàn thân hắn khí phái, khi vừa mới từ bên ngoài tiến vào thần thiếp còn tưởng là tiên nhân nào tới.
So với các huynh đệ thì vẫn là Tiểu Cửu đẹp mắt nhất."
Lời Hoàng Hậu nói làm Hoàng Thượng cười vui vẻ, "Hắn được thừa hưởng diện mạo của mẫu phi hắn nên tất nhiên là lớn lên trông đẹp mắt rồi, cũng giống như Thái Tử giống nàng vậy."
Hoàng Hậu cũng cười một chút, "Triều nhi vẫn là càng ngày càng giống bệ hạ thì đúng hơn, cái cằm rồi đôi tai giống bệ hạ như đúc đó, bệ hạ còn nhớ Triều nhi khi còn nhỏ không? Nhìn như một tiểu bệ hạ vậy."
Hoàng Hậu cũng không ở lại thêm lâu mà sau đó rời đi ngay, gần như nàng vừa đi là Hoàng Thượng liền chuyển từ ngồi thẳng lưng sang dựa ngồi ở trên long ỷ.
Nụ cười duy trì trên môi của ông ấy cũng nhạt dần, ông ấy vẫy tay với ta.
"Tòng Hi, ngươi lại đây."
"Phụ hoàng." Ta vừa mới lại gần liền cẩn thận nhìn ông ấy một chút, "Người sinh bệnh ạ? Nhìn sắc mặt có vẻ kém"
"Không phải sinh bệnh, là bệnh cũ thôi."
Bệnh Hoàng Thượng nói chính là chuyện xảy ra một năm trước, năm ngoái Bắc Quốc có cống phẩm hai con Hãn Huyết bảo mã chưa qua thuần phục*.
Hai con ngựa này vốn được đưa cho quan huấn luyện ngựa trong cung nuôi dạy trước, nhưng một ngày khi Hoàng Thượng bất chợt đi qua thấy hai con ngựa đó, vốn có lòng yêu thích cưỡi ngựa nên liền không màng nguy hiểm mà ra lệnh muốn tự mình cưỡi thử.
*Hãn huyết bảo mã: Hay còn gọi là ngựa Akhal-Teke, là một giống ngựa có nguồn gốc từ Turkmenistan nơi chúng được tôn vinh làm biểu tượng quốc gia.
Là giống ngựa quý hiếm chỉ còn vài trăm cá thể trên thế giới bao gồm cả loài từng đi vào truyền thuyết có màu lông ánh kim, mồ hôi đỏ như máu.
Akhal-Teke chính là chúa tể trong sa mạc Karakoum.
Akhal-Teke được cho rằng chính là Hãn huyết mã (Ngựa Đại Uyên) của Đại Uyên được nhắc đến trong sách cổ Trung Quốc.
- Nguồn Wikipedia
Hoàng Thượng khi còn trẻ đã từng thuần phục không ít con ngựa, nào biết giống ngựa này lại rất hung hăng khó thuần, trực tiếp quăng ngã ông ấy xuống đất.
Cú ngã này khiến Hoàng Thượng tái phát bệnh cũ, eo thường xuyên đau, mấy lần ta hồi cung về thăm đều thấy ông ấy thi thoảng trộm lấy tay xoa eo.
Ta nghĩ nghĩ, "Nếu thái y trong