Hà Tư Nguyên đang ngồi ở trong phòng lật xem tài liệu Mục thị đưa.
Nếu trở thành nghệ sĩ kí kết với Mục thị thì sẽ có rất nhiều tài nguyên. Mục Dĩ Thâm nói không sai, đúng là hắn chuẩn bị muốn "bồi dưỡng" mình thật tốt.
Hà Tư Nguyên đổi vị trí tự hỏi, nếu mình là Mục Dĩ Thâm, đi từng bước một như thế có mục đích gì? Chẳng lẽ đúng như trong nguyên tác là khiến mình cũng phải nếm thử tư vị "được nâng lên cao rồi bị đạp xuống vũng bùn"?
Hà Tư Nguyên cảm thấy chỉ bằng tam quan tác giả của Nhóm Tiểu Kiều Phu Của Tổng Tài Bá Đạo và mạch não quái đản của vai chính thì đây là một cách giải thích hợp lý nhất.
Anh chọn vài kịch bản tương đối ổn trong đống tài nguyên rồi gõ hệ thống: "Ê Mặt, giúp tao tiên tri coi bộ nào sẽ hot?"
Hệ thống vả mặt nói: "Ký chủ, kỹ năng đặc thù cần mua sắm bằng giá trị sinh mệnh nha."
Thầm mắng một câu gian thương, Hà Tư Nguyên đổi điểm mua sắm, anh chọn ra mấy bộ phim phía dưới, sau đó chúng xuất hiện thời gian chiếu phim cùng các số liệu. Tầm mắt Hà Tư Nguyên khẽ đảo qua, trong lòng âm thầm chọn một bộ web drama.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Hà Tư Nguyên cho rằng Bàng Phi Phàm lại quên mang thẻ phòng, vì thế đứng lên mở cửa, ai ngờ người đứng bên ngoài là Từ Nhất Phàm.
"Tư Nguyên." Từ Nhất Phàm một tay giữ cửa sắp bị đóng lại, tay nhanh mắt lẹ chen vào, ngượng ngùng nói: "Cậu có thái độ gì thế?"
Chuyện đã tới nước này, Hà Tư Nguyên không cần thiết phải diễn kịch tình huynh đệ sống chết có nhau với hắn nữa, vì vậy anh không hề che giấu cảm xúc, khoanh tay cười nói: "Quá rõ ràng, tôi không chào đón cậu."
Từ Nhất Phàm không ngờ anh lại nói thẳng ra như thế, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Cùng chen vào với Từ Nhất Phàm là trợ lý Tiểu Trần: "Hà Tư Nguyên, sao anh có thể làm như thế? Hiện tại anh ôm được đùi Mục thị liền quên luôn là ai giúp anh tiến vào đoàn phim, là ai đã dìu dắt anh sao?"
Hà Tư Nguyên nhìn cậu ta, không rõ ý gì cười nói: "Ồ? Dìu dắt? Đương nhiên là tôi nhớ rõ ràng rành mạch." Anh hơi cao giọng.
Từ Nhất Phàm quan sát biểu cảm của anh, ngẩn người dò hỏi: "Tư Nguyên, có phải cậu nghe bậy ở đâu rồi hả? Có phải cậu hiểu lầm tớ rồi không?"
Nếu đề tài đã bay đến đây, vậy nên dứt khoát giải quyết một số chuyện.
Từ Nhất Phàm thấy Hà Tư Nguyên móc ra một bút ghi âm từ trong túi áo, anh bật mở, lập tức truyền ra hai giọng nói quen thuộc:
"Nhất Phàm, có phải anh hạ thuốc nhiều quá hay không? Mặt đỏ như này, có làm được không đó?"
"Cái gì mà hạ thuốc nhiều? Là do cậu ta say rượu làm loạn. Bản tính cậu ta vốn dâm đãng, cái đéo gì tôi cũng không biết."
"Nhưng mà...."
"Đừng nhưng nhị nữa, phó đạo diễn sắp trở về rồi, lão nhất định sẽ thích. Ha hả, chúng ta đi thôi."
Sắc mặt Từ Nhất Phàm lúc trắng lúc xanh, nửa ngày sau hắn bỗng xoay người, tát mạnh vào mặt Tiểu Trần.
Tiểu Trần bị đánh: "....Anh đánh tôi làm gì?"
Từ Nhất Phàm nghiến răng nghiến lợi: "Còn không phải đều do chủ ý ngu xuẩn của cậu! Bây giờ chẳng lẽ cậu còn chưa rõ sao? Tư Nguyên là một người có nhân cách tốt, cậu ấy không phải loại người dơ bẩn dùng thủ đoạn xấu xa bò lên người khác như cậu nghĩ."
Tiểu Trần: "?"
Từ Nhất Phàm ngoảnh đầu lại, trong mắt ngập tràn sự áy náy, suýt rơi lệ, chỉ thiếu mỗi "tôi khốn nạn quá" rồi tự vả mặt mình mà thôi: "Xin lỗi, là do tớ tin vào chủ ý xấu của Tiểu Trần, vốn là muốn giúp cậu nhưng lại dùng sai cách rồi."
Hà Tư Nguyên an tĩnh nhìn hắn biểu diễn rồi hỏi: "Cậu có ý gì?"
Từ Nhất Phàm dùng giọng điệu đau thương giải thích: "Cậu cũng biết tớ ở trong giới này không có chỗ dựa vững chắc, căn bản không giúp được nhiều cho cậu. Cho nên tớ nghĩ nếu cậu tìm được chỗ dựa tốt thì tớ yên tâm rồi. Phó đạo diễn thật sự là một lựa chọn thích hợp. Trong giới thực ra chuyện này rất bình thường..."
Đệt mẹ nó bình thường! Còn nữa, đây là logic chó đẻ gì??? Quả thực mắc ói!
Hà Tư Nguyên thở dài một hơi, cũng bắt đầu diễn: "Tôi có thể lý giải nỗi khổ tâm của cậu. Nhưng mà hiện tại tôi có chỗ dựa tốt rồi, về sau cậu đừng bao giờ làm như vậy nữa. Chúng ta xí xóa chuyện này đi."
"Cậu yên tâm! Dù sao phó đạo diễn đã bị phong sát, về sau sẽ không gặp lại. Chúng ta coi như gã đã chết nhé." Từ Nhất Phàm ước còn chẳng kịp, vốn dĩ hắn lo Hà Tư Nguyên sẽ lợi dụng việc này trả thù mình, nhưng nghe anh nói vậy hắn nghĩ chắc do Hà Tư Nguyên đã tìm được kim chủ tốt, nhất định lo lắng bị tiết lộ lịch sử đen tối, Từ Nhất Phàm cũng chẳng dám nói bậy nữa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Từ Nhất Phàm nhìn chằm chằm bút ghi âm trong tay anh: "Thứ này có thể cho tớ không?"
Hà Tư Nguyên cất bút ghi âm vào trong túi ngay trước mặt hắn rồi nói: "Thứ này cần phải trả lại cho chủ nhân của nó."
Từ Nhất Phàm nhớ lại người hôm qua mình gặp, cứng đờ hỏi: "Là... Là Mục tổng cho cậu?" Bằng năng lực của Hà Tư Nguyên tuyệt đối không thể ghi âm được.
Hà Tư Nguyên không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Được rồi. Chuyện đến đây thôi." Dù sao anh cũng phục chế được vài đoạn ghi âm khác, về sau hắn còn làm xằng bậy thì cứ đợi đấy. Ai mà chẳng có lịch sử đen.
Từ Nhất Phàm đờ đẫn rời khỏi phòng, hắn ý thức được về sau nếu mình đối phó Hà Tư Nguyên cũng đồng nghĩa với việc đối nghịch với Mục Dĩ Thâm. Trong lòng nhất thời trăm