Thả thính vui thôi, nhưng người bị thả thính kia quá nghiêm trang, thì không còn vui nữa rồi.
Hà Tư Nguyên nhìn chằm chằm đỉnh lều trại, nhướng mày, ngữ khí chế nhạo nói: "Thế à? Mục tiên sinh là một nhà tư bản, chẳng những không bóc lột nhân viên, mà còn quan tâm nhân viên như thế, thật sự làm người ta thụ sủng nhược kinh."
"Hà Tư Nguyên." Mục Dĩ Thâm dừng một chút: "Cậu biết tôi đang nói cái gì."
"Đúng vậy, tôi đương nhiên biết." Hà Tư Nguyên không chút do dự đáp.
Mục Dĩ Thâm tựa hồ hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc trong lòng, hỏi: "Uống thuốc chưa?"
Hà Tư Nguyên đáp: "Rồi." Tuy nhiên, nhân viên y tế đi cùng đoàn phim không chuyên nghiệp lắm, hơn nữa các loại thuốc họ mang theo không nhiều, hiệu quả điều trị cũng không tốt.
"Nếu không có tác dụng thì nhớ đi khám bác sĩ."
"Mục tiên sinh, dáng vẻ anh nói chuyện rất giống đang dặn dò một đứa trẻ."
"Vậy ư?" Mục Dĩ Thâm đặt một tập tài liệu lên bàn, quay người bước đến bên cửa sổ sát đất, ánh sáng tăm tối hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm. Người này lại đang làm nũng với mình sao?
Hắn đang chuẩn bị nói tiếp, bỗng nhiên trong điện thoại truyền ra giọng người đàn ông khác. Mục Dĩ Thâm không khỏi nhăn mày lại: "Ai đang nói chuyện?"
"Là...... người." Hà Tư Nguyên quay lại nhìn bên ngoài lều, ánh đèn phản chiếu một bóng người, là Khương Thính.
"Ây, nghe nói anh đang bệnh? Rất nghiêm trọng sao?" Khương Thính phủ nhận chuyện cắt lều trại với Bàng Phi Phàm xong, liền bực mình muốn đi gặp Hà Tư Nguyên để giải thích, nhưng vừa đi tới cửa, nghĩ đến đối phương bệnh sắp chết rồi, tùy tiện xông vào không tốt lắm, nên dừng bước, cậu khó chịu không muốn gọi tên Hà Tư Nguyên, hỏi: "Anh có phải chưa ngủ không?"
Cậu sợ Hà Tư Nguyên sốt mơ hồ không nghe thấy, cho nên giọng rất lớn, tất cả đều rơi vào lỗ tai Mục Dĩ Thâm một cách rõ ràng.
Vì thế, Mục Dĩ Thâm nhăn mày sâu hơn: "Vì sao cậu ta lại quan tâm cậu đã ngủ chưa?"
Hà Tư Nguyên nói đúng sự thật: "Tôi cũng không biết."
Khương Thính vẫn đứng ở cửa lớn tiếng: "Tôi biết anh giận tôi, không muốn thấy tôi. Nếu đã ngủ, vậy nhớ đắp chăn đàng hoàng, kẻo lại cảm lạnh thêm!"
Giọng Mục Dĩ Thâm đột nhiên lạnh băng: "Sao cậu ta biết cậu cảm lạnh? Lại còn quan tâm cái chăn của cậu như vậy?!"
Hà Tư Nguyên tiếp tục nói đúng sự thật: "Tôi cũng không biết."
"Hà Tư Nguyên!" Mục Dĩ Thâm gọi tên của anh, qua điện thoại đều có thể làm người ta cảm giác được sự lạnh lẽo thấu xương kia.
"A Mục tiên sinh, tín hiệu trong núi không tốt, anh nói cái gì thế tôi không nghe thấy......" Hà Tư Nguyên đưa điện thoại ra xa, bấm tắt máy, cũng mặc kệ Mục Dĩ Thâm bên kia bỗng nhiên nổi trận lôi đình, tức muốn hộc máu, anh mặc thêm áo vào, vén mành lều trại lên đi ra ngoài.
Khương Thính còn chưa đi, thấy anh ra ngoài, kinh ngạc nói: "Sao anh lại ra?"
"Bị cậu đánh thức." Hà Tư Nguyên xoa lỗ tai.
Khương Thính nhìn anh chăm chú, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Anh không xảy ra chuyện gì tôi đây liền an tâm rồi. Đi đây."
Hà Tư Nguyên khoanh tay, dựa ở cạnh cửa: "Cậu chán ghét tôi như vậy, nhất định không phải vì lo lắng cho tôi. Cho nên buổi tối mới tới đây, sợ tôi thật sự xảy ra chuyện gì thì người nào đó không thoát được trách nhiệm nhỉ?"
Khương Thính dừng bước, xoay người nói: "Anh đã biết?"
Hà Tư Nguyên buông tay: "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Biết rồi thì cứ biết, dù sao anh cũng không xảy ra chuyện gì." Khương Thính đi vài bước, do dự một chút, lại quay đầu nói: "Nhưng vừa nãy anh nói sai một câu rồi. Tôi không phải chán ghét anh, chỉ là không quen nhìn anh bắt nạt Tiền Tiền thôi. Chính là như vậy." Nói xong rồi bỏ đi.
Mà Hà Tư Nguyên đứng thẳng người, nheo mắt nhìn bóng lưng cậu.
Thực tế đã chứng minh, có bệnh thì phải mau chóng trị.
Ngày hôm sau, Hà Tư Nguyên bị ốm nhưng vẫn kiên trì đóng phim, sau một ngày gặp gió lạnh, cuối cùng từ sốt nhẹ biến thành sốt cao. Người mơ mơ màng màng, chỉ có thể xin nghỉ vài ngày, Bàng Phi Phàng chở anh đến bệnh viện trong thành phố, núi non hẻo lánh, đi đến đó phải mất hai tiếng.
Sau khi đăng ký và tiêm, Hà Tư Nguyên được xếp nằm ở một phòng bệnh truyền nước.
Bàng Phi Phàm đi lấy thuốc giúp anh, Hà Tư Nguyên một mình nằm ở trên giường bệnh, cũng không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, anh thấy một bóng người đi vào ngồi ở mép giường, còn vươn một tay đặt ở trên trán anh.
Bàn tay này lớn và chắc khỏe, lòng bàn tay có vết chai mỏng hơi thô ráp, nhiệt độ rất thấp, trên trán tựa như một khối băng, mát lạnh rất dễ chịu.
Cảm nhận được cái tay kia sắp bỏ ra, Hà Tư Nguyên vội vươn tay đè lại: "Đừng."
Chủ nhân bàn tay hơi cứng đờ, lại không bỏ ra, cứ như vậy dừng lại ở trên trán trắng nõn của anh.
Một lát sau, nhiệt độ bàn tay bị cái trán ảnh hưởng mà nóng lên, Hà Tư Nguyên liền có chút ghét bỏ, tay anh đột nhiên vỗ người kia, nói: "Bỏ ra."
Mục Dĩ Thâm: "......"
Mục Dĩ Thâm hít một hơi: "Hà Tư Nguyên."
Hà Tư Nguyên vốn đang nửa tỉnh nửa mê, mặc dù giọng đối phương nói chuyện rất nhẹ, nhưng anh vừa nghe giọng điệu này, cả người giật mình một cái mà tỉnh lại.
"Sao anh lại ở chỗ này?" Bởi vì sốt cao, anh vừa mở mắt, lập tức không khống chế được biểu cảm.
Mục Dĩ Thâm chạm phải ánh mắt anh, cười lạnh nói: "Cậu rất không chào đón tôi?"
Hà Tư Nguyên hoàn hồn, tế bào não sống lại, lập tức cong môi nói: "Mục tiên sinh đặc biệt tới thăm tôi? Thụ sủng nhược kinh."
Mục Dĩ Thâm liếc nhìn nụ cười giả trân của anh, sau đó nhìn vào đôi môi nhợt nhạt của anh, nuốt lại lời dỗi người vào trong, trong lòng thầm nghĩ không