Hà Tư Nguyên lập tức đứng lên.
Hành động này làm những người khác đều nhìn lại đây. Tay Phương lão bản rơi vào khoảng không, sắc mặt tức khắc trầm xuống, thấp giọng uy hiếp: "Người trẻ tuổi cũng không nên không biết tốt xấu."
Hà Tư Nguyên đón nhận ánh mắt hơi khẩn trương của mọi người, biểu cảm bình tĩnh mà vươn tay lấy chai rượu vang đỏ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi rót rượu cho ngài."
Phương lão bản nhìn chằm chằm rượu vang đỏ được rót vào cái ly chân cao, sắc mặt dần dần chuyển biến tốt đẹp, đôi mắt hạt đậu cười híp thành cái khe: "Tôi nói rồi, bây giờ người trẻ tuổi hẳn là đều rất hiểu quy củ, ha ha ha ha ha."
Hà Tư Nguyên cũng mỉm cười rồi ngồi xuống, nhìn đối phương uống một hơi cạn sạch rượu mình rót, trong lòng có chút chán ghét, vì thế gõ hệ thống vả mặt: "Ê Mặt, bên mi có buff gì có thể đối phó móng heo này không?"
Hệ thống vả mặt nhìn qua thương thành: 【 ký chủ, đúng là có một thứ ngon bổ rẻ, đó là trang phục "Tia chớp tăng tốc độ", sau khi mua sắm có thể khiến dòng điện chạy trong cả người cậu "Bíp bíp" không ngừng! 】
Hà Tư Nguyên không hề suy nghĩ liền lựa chọn mua sắm.
Liếc qua bàn cơm 3 lần, bên cạnh có một người trẻ tuổi ngon giai, tay Phương lão bản lại trở nên không thành thật, nhưng lần này, khi tay lão vừa đặt trên đùi người bên cạnh, thì bỗng nhiên có một dòng điện mạnh mẽ chạy vào cánh tay, tê liệt toàn thân. Cả người không khống chế được mà nằm co giật ở trên mặt đất.
Mọi người không biết đã xảy ra cái gì, nhanh chóng xúm lại, chỉ thấy hai bàn tay mập mạp của Phương lão bản đang ôm trước ngực, đầu nghiêng sang một bên, trợn mắt lè lưỡi, thân hình co giật như chuột bị tẩm độc.
"Phương lão bản, ngài bị làm sao vậy?" Mọi người không dám tới gần, sợ lão có bệnh cấp tính phát tác, ngộ nhỡ lão chết ai chạm vào lão phải phụ trách nhiệm thì làm sao bây giờ?
Khương Thính nhìn thoáng qua, nói: "Hẳn là bệnh động kinh phát tác, đút đũa vào miệng ổng đi."
Đạo diễn cũng sợ nhà đầu tư cắn lưỡi mà chết ở trong bữa tiệc, loại chuyện này truyền ra thật là quá hoang đường, vì thế vội vã cầm một đôi đũa trên bàn cắm vào trong miệng Phương lão bản. Đang chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho cấp cứu, đối phương lại trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, "Phụt" một tiếng phun rơi chiếc đũa, đôi mắt đỏ ngầu trừng về phía Hà Tư Nguyên.
"Cậu! Là cậu! Là cậu giật tôi!"
Hà Tư Nguyên xỏ tay vào túi đứng trong đám người, từ trên cao nhìn xuống người ngồi ở dưới đất, nhàn nhạt nói: "Phương lão bản, tôi không biết ông đang nói cái gì."
Phương lão bản dựa vào một người đứng dậy, chỉ vào anh nói: "Vừa rồi tôi sờ chân của cậu, đụng một cái đã bị giật! Không phải cậu còn có thể là ai!"
Khương Thính nghe không nổi nữa, lớn tiếng nói: "Ê, ông ăn nói có thể đừng ghê tởm như vậy được không! Ông sờ chân người khác làm gì! Rõ ràng chính mình có bệnh còn ăn vạ người khác! Tôi thấy ông đúng là bệnh cũng không nhẹ!"
Phương lão bản bị cậu nói tới phát bực, vuốt ngực hơn nửa ngày mới thở nổi, liên mồm nói: "Cậu, cậu, cậu là nhãi ranh không biết lễ phép, có ai nói chuyện với trưởng bối như cậu không."
Khương Thính không dao động, trợn trắng mắt với lão: "Lòng tôi có gì thì nói thế!" Cậu ghét nhất những người ỷ vào thân phận trưởng bối của mình, liền khoa tay múa chân với người ta, rõ ràng lão đã già còn đổ đốn, dựa vào cái gì muốn tiểu bối tôn trọng chớ, thật không biết xấu hổ!
Mọi người cũng cảm thấy Phương lão bản phát bệnh, chắc không thèm mặt mũi nữa mới nói ra được, muốn chiếm tiện nghi của người ta, lại còn muốn ném nồi cho người ta, nhân phẩm còn tàn tạ hơn trong lời đồn.
Cuối cùng bữa cơm tan rã trong không vui, lúc rời đi, tròng mắt Phương lão bản chuyển động, chỉ vào Hà Tư Nguyên: "Cậu, đưa tôi về phòng."
Ám hiệu trong lời này thực rõ ràng. Trong giới không thiếu người sẽ chủ động tìm cơ hội đoạt tài nguyên, cũng không thiếu người vì hơi câu nệ mà đắc tội người khác, nhưng điều này còn phải xem lựa chọn của mỗi người.
Mọi người phóng những ánh mắt ái muội, một là trào phúng, hai là khinh thường, lẳng lặng chờ đợi trò vui diễn ra. Khương Thính nhăn mày lại, đang muốn đi lên trước một bước, rồi lại bị Tiền Đồ kéo lại. Tiền Đồ thấp giọng nói: "Nếu cậu quản cậu ta vậy thì sau này không cần tới gặp tôi."
Hai chân Khương Thính như đóng đinh tại chỗ, cực kỳ rối rắm, cậu nhớ tới người đàn ông hôm bữa bế Hà Tư Nguyên rời đi, lại nghĩ tới những hành vi cử chỉ của Hà Tư Nguyên thường ngày, cảm thấy anh hẳn không phải là loại người vì quyền ưu mà không kiên định. Vì thế, Khương Thính hít một hơi, thu lại nửa chân muốn bước lên.
Ai ngờ, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Hà Tư Nguyên lại đi tới bên cạnh Phương lão bản, nói: "Được, tôi đưa ngài trở về."
Khương Thính không nhịn được thất vọng mà gọi anh một tiếng: "Hà Tư Nguyên." Nhưng mà, đối phương tựa như không nghe thấy, anh cùng Phương lão bản với vẻ mặt dâm dê đi lướt qua cậu, đến một ánh mắt cũng không hề nhìn cậu.
Tiền Đồ ý vị thâm sâu mà nhìn Khương Thính đứng bên cạnh, bỗng nhiên cười lạnh một chút.
Bên kia, trên hành lang nhà trọ mà đoàn phim thuê, Hà Tư Nguyên đi theo Phương lão bản đến cửa phòng, lấy thẻ mở cửa ra, làm một động tác mời: "Mời ngài vào."
Đôi mắt hạt đậu của Phương lão bản bắn ra những tia nóng rực không hề che giấu, chỉ vào bên trong nói: "Cậu trai à, hiểu chuyện đấy, tôi thích cậu như vậy, vào đi."
Hà Tư Nguyên nở nụ cười giả trân, vừa theo lời đi vào, vừa gõ hệ thống vả mặt: "Ê Mặt, có thứ gì có thể khiến người khác......"
Anh thấp giọng nói một từ, hệ thống vả mặt lập tức hiểu ý: 【 ký chủ, có! "Nữ vu (*) nguyền rủa", cậu cần phải tự mình niệm chú ngữ! 】
(*) Nữ vu 女巫: bà đồng; bà cốt; bà mo; phù thuỷ
Cái gọi là chú ngữ, kỳ thật chính là nói ra nội dung muốn nguyền rủa đối phương, Hà Tư Nguyên bấm mua sắm, liền nghe hệ thống nói: 【 cơ mà chỉ có tác dụng một lần thôi! 】
Hà Tư Nguyên vừa mới niệm "Chú ngữ" xong, nghĩ một chút, cảm thấy bây giờ dùng hết quá lãng phí. Trong lòng lại nảy ra một chủ ý khác.
Ngay khi hai người đi vào trong phòng, Phương lão bản xoay người, cười đáng khinh, bỗng nhiên dang hai tay ra muốn vồ lấy anh, Hà Tư Nguyên phản ứng nhanh nhẹn lùi về phía sau một bước, né tránh lão. Phương lão bản xấu xa nói: "Cậu có ý gì? Đều đến nước này, còn làm vẻ thánh nữ đồng trinh sao?"
Nói xong lại muốn lao đến.
Hà Tư Nguyên mỉm cười nói: "Ý tôi chính là như này." Vừa dứt lời, anh nâng một chân lên đá vào trên ngực Phương lão bản, làm đối phương ngã vào trên giường, ngửa mặt lên trời hận đời vô đối.
Phương lão bản bị đá đến nỗi mặt mộng bức, ngực vô cùng đau đớn, lấy lại tinh thần, nói câu "Cậu chờ đó", rồi lập tức cầm điện thoại muốn gọi người. Ai ngờ, một chiếc gạt tàn rơi trúng đầu lão, bị đập mạnh nên lão xỉu up xỉu down.
【 Huhu! Ký chủ bạo lực quá! 】hệ thống vả mặt run bần bật nói.
Hà Tư Nguyên ném gạt tàn trong tay ra, vỗ tay, anh lại không phải cô nương nhu nhược, dám đi theo lão, tức anh có thể bảo đảm mình trở về an toàn. Trực tiếp xỉu thật tốt, một chút cũng không phiền toái!
Làm xong xuôi, Hà Tư Nguyên nhấc chân đi ra khỏi phòng, trước khi rời đi còn vô cùng tri kỷ mở cửa phòng. Đứng ở trên hành lang, đôi mắt trầm thấp của anh từ từ ngước lên, ánh đèn sắc lạnh chiếu vào sống mũi, trên mặt anh đổ bóng ảm đạm.
Hệ thống vả mặt nói:【 ký chủ, cậu không sợ bị lão trả thù à? 】
Hà Tư Nguyên cong môi lên, nói: "Đương nhiên không sợ."
Mục Dĩ Thâm chẳng phải phái người giám sát anh sao? Chờ ngày mai Phương lão bản tỉnh lại, nhất định sẽ không thiện bãi cam hưu, mà xé to chuyện, tốt nhất nháo đến tai Mục Dĩ Thâm luôn đi.
Anh biết, trước mắt mình chính là con mồi mà Mục Dĩ Thâm nhìn trúng, không có thợ săn nào sẽ chắp tay nhường lại con mồi, hơn nữa, Hà Tư Nguyên nhìn ra được, Mục Dĩ Thâm là một người có tính chiếm hữu cực mạnh, đặc biệt là dục vọng chiếm hữu anh.
Hệ thống tựa như nhìn thấu tâm tư của anh, co rúm lại nói: 【 ra là ký chủ muốn mượn đao giết người! Huhu, ký chủ thật đáng sợ! 】
Hà Tư Nguyên mỉm cười nói: "Tốt nhất mi nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói tiếp."
Ngày hôm sau, đoàn phim bắt đầu làm việc như thường.
Hà Tư Nguyên đi vào trường quay, không ngoài dự kiến mà nhận lại rất nhiều ánh mắt không rõ ý vị. Bàng Phi Phàm đứng ở bên cạnh anh, cũng trừng lớn mắt, không cam lòng yếu thế làm tất cả ánh mắt hóng hớt lui về.
Lúc sắp quay, Phương lão bản lại xuất hiện với cái trán sưng vù. Đạo diễn nhìn thấy lão liền đau đầu, nhưng cũng chỉ có thể nịnh nọt ra đón tiếp, hỏi lão sao lại tới.
Đầu tiên Phương lão bản hung tợn trừng Hà Tư Nguyên một cái, nói với đạo diễn: "Tối hôm qua tôi đã xem kịch bản, viết kiểu quỷ gì thế?! Các anh quay kiểu này mà có thể kiếm lời được à? Sớm biết vậy tôi đã không đầu tư!"
Biên kịch vô tội đứng