Qua Tết Âm Lịch, Hà Tư Nguyên đón nhận gameshow đầu tiên.
Gameshow này được đề cử từ nước ngoài, đây là lần đầu tiên được quay ở trong nước. Hà Tư Nguyên là khách mời đặc biệt, sau hai tháng ký hợp đồng với đài truyền hình, liền bắt đầu công việc.
Xe tổ đạo diễn chạy một mạch đến núi sâu và thôn làng nhỏ, Hà Tư Nguyên xuống xe, nhân viên công tác trợ giúp xách hành lý rồi lái xe rời đi. Hà Tư Nguyên đang khó hiểu, lúc này, phía sau lưng vang lên tiếng ô tô, dừng giữa tro bụi, vài tuấn nam mỹ nữ cùng xuống, đều là những người xuất hiện trên màn huỳnh quang, vẻ mặt mọi người cũng đều tỏ ra khó hiểu.
Tất cả ô tô của tổ đạo diễn đều nhanh chóng lái đi, đoàn người cùng đi tới, đứng ở khu đất trống ở lối vào của thôn làng cùng với Hà Tư Nguyên.
Hà Tư Nguyên nhìn thoáng qua, thì phát hiện, mình quen vài người trong đó.
Một thanh niên dáng người cao ráo, mày kiếm mắt sáng dường như đã nhận ra ánh mắt anh, bỗng dưng quay mặt lại, ánh mắt của Hà Tư Nguyên và y chạm nhau, anh lập tức cười tủm tỉm mà chào hỏi: "Hứa ảnh đế, đã lâu không gặp."
Khí chất Hứa Tinh Châu vẫn lạnh nhạt tựa như sương tuyết, y xỏ một tay ở túi quần, khẽ gật đầu với anh. Đứng bên cạnh y là một mỹ nữ cao quý lãnh diễm, Hà Tư Nguyên có biết cô, đây là Tưởng Văn từng đạt giải ảnh hậu Kim Mã, tuy đã 30 tuổi, nhưng được bảo dưỡng rất tốt, nên nhìn qua ngỡ gái đôi mươi, trông cô rất lạnh lùng, nhưng lại có vẻ thân thiết với Hứa Tinh Châu, thường hay nghiêng đầu nói chuyện với nhau vài câu.
Tưởng Văn liếc nhìn huy hiệu ghim trên ngực Hà Tư Nguyên, sau đó chỉ vào mình nói với Hứa Tinh Châu: "Chúng ta chung một nhóm. Người còn lại đâu nhỉ?"
Hà Tư Nguyên cúi đầu nhìn huy hiệu đại bàng trước ngực, lúc sáng ngồi trên xe tổ đạo diễn, anh nhận được thẻ nhiệm vụ, phía trên ghi rõ thân phận của anh.
Tiết mục này có bốn khách mời cố định, đóng vai trò là thành viên của nhóm thám tử, còn ba người còn lại là khách mời tạm thời, đóng vai sinh viên bị lạc đường trong chuyến du lịch.
"Làm trò gì không biết, một gameshow thôi mà cũng bày đặt thần bí!" Phía đối diện truyền đến tiếng oán giận của một cô gái.
Ba người đồng loạt ngước mắt lên nhìn, đó là một cô gái trẻ đẹp, trang điểm tươi tắn, một tay chống nạnh, tay kia kéo vali màu đỏ rực, không ngừng oán giận: "Người ta tham gia gameshow đều chơi trò chơi, chúng ta thì ngược lại phải tới nơi chim không thèm ỉa này? Còn thu cả điện thoại, làm cái quỷ gì vậy!"
Hà Tư Nguyên nhíu mày, cô gái này còn không phải chính là Hàn Vưu Gia giơ tay đánh người ở thị trấn cổ đó sao? Đảo mắt nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy cả Tô Điềm Ảnh mặc váy liền trắng. Bầu không khí giữa hai cô gái này rất lạ, đứng cách nhau đoạn dài.
Tưởng Văn đi tới nói: "Được rồi, nếu đã ký hợp đồng, thì phải có tinh thần chuyên nghiệp hiểu không?"
Hàn Vưu Gia khó chịu mà quay lại, vốn định đáp trả, nhưng vừa thấy là tiền bối trong giới, khí thế giảm xuống vài phần, nói: "Chị Văn, chuyện của em không cần chị quản nhiều."
Tưởng Văn chỉ vào huy hiệu trước ngực cô: "Nếu không phải cô cùng nhóm với tôi, tôi còn lười đến quản cô."
Hàn Vưu Gia đi theo Tưởng Văn, vừa thấy Hà Tư Nguyên cũng là khách mời, giống như nhớ tới gì đó, lập tức hung hăng trừng mắt anh một cái. Hà Tư Nguyên sờ sờ cái mũi, không thèm so đo với cô, Hứa Tinh Châu tựa như phát hiện ra không khí bất thường giữa hai người, như suy tư gì đó mà liếc nhìn Hà Tư Nguyên.
Thành viên nhóm thám tử tổng cộng bốn người, khách mời tạm thời chỉ có ba người, là Tô Điềm Ảnh và hai thanh niên khác, đều là người mới giới giải trí.
Sau khi nhận nhóm xong, đang lúc mọi người cảm thấy hoang mang, thì một ông bác trung niên mặc bộ quần áo của thế kỷ trước bước ra từ trong thôn. Ông bác tự xưng là trưởng thôn, trên tay cầm bản đồ thôn làng, mỉm cười hiền từ mà nói cho bọn họ, nhiệm vụ trong bảy ngày tới sẽ do ông tuyên bố.
Mọi người chưa từng tham gia gameshow như vậy, có chút tò mò, lại có chút chờ mong.
Trưởng thôn dứt lời, rồi dẫn họ đi vào trong thôn, trước khi vào thôn, Hà Tư Nguyên liếc nhìn tấm biển gỗ tên thôn rách nát, phủ kín đầy mạng nhện và tro bụi, mơ hồ nhìn ra được mấy chữ "thôn Vương gia."
Trưởng thôn đưa mọi người đến một khu nhà nhỏ đã được quét dọn sạch sẽ, xung quanh là những bức tường gạch đá xanh vuông vức, trưởng thôn cảnh báo bọn họ rằng buổi tối trong thôn thường có thú dữ, trời tối đừng tùy tiện ra ngoài, có chuyện gì có thể đến phía đông của thôn tìm ông, ông để lại một thẻ nhiệm vụ rồi rời đi.
"Thời đại nào rồi còn có thú dữ nữa, lời kịch cũ quá đó." Hàn Vưu Gia liếc nhìn khu nhà, có thể xem như là sạch sẽ, tiếng than vãn mới ngưng.
Tưởng Văn là một vị "lão làng" có kinh nghiệm nhất trong đám người, cô cầm lấy thẻ nhiệm vụ đặt lên bàn, mở ra nhìn, thấy phía trên viết: Các thành viên chia thành ba nhóm hành động, đi xin gạo, rau, thịt từ các dân làng, giữa trưa ăn liên hoan với nhau và trao đổi tin tức.
Cô nói nhiệm vụ cho mọi người: "Tôi với Tinh Châu một nhóm, Hàn Vưu Gia và Hà Tư Nguyên một nhóm, những người còn lại một nhóm, bây giờ sắp đến giữa trưa, nhanh chóng hành động thôi."
Hàn Vưu Gia không hài lòng quyết định của cô: "Dựa vào cái gì mà em lại chung nhóm với anh ta, em không muốn!"
"Tôi với cô đổi đi." Hứa Tinh Châu liếc nhìn cô một cái, lạnh nhạt mà nói.
Hàn Vưu Gia vẫn không vui vẻ, đôi môi kiều diễm mím lại, đáp: "Dựa vào cái gì mà anh muốn đổi là đổi? Thôi, em miễn cưỡng chung nhóm với anh ta."
Mọi người đều không thèm quan tâm sự gây rối của cô, sau khi chia nhóm xong, từng người đi ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ. Trước khi đi, Tô Điềm Ảnh có ngoái lại nhìn thoáng qua Hà Tư Nguyên, ánh mắt lập loè cảm xúc không thể nói rõ.
Hà Tư Nguyên và Hàn Vưu Gia cùng đi về phía đông.
Những tòa nhà ở thôn làng nhỏ này đều rất cổ kính, dù là nhà cửa, hay đường xá, đều được làm bằng vật liệu địa phương, dùng những viên đá được lấy từ trên núi xuống, những con hẻm nhỏ quanh co như một mê cung cổ, có những lối đi nhỏ hẹp, chỉ đủ cho hai người lớn đi cạnh nhau.
Hàn Vưu Gia vừa đi vừa nói thầm: "Cái gì mà《 thần quái trinh thám 》? Còn phải đi mượn đồ để nấu cơm, hừ thật hài hước, tôi còn tưởng là《 nông trại đồng quê 》cơ...... Này, sao anh không để ý đến tôi?"
Hà Tư Nguyên dừng bước chân lại, đưa mắt nhìn xung quanh: "Hàn đại tiểu thư, nơi này có rất nhiều cameras ẩn, có vài câu không nên nói ra."
Hàn Vưu Gia nghe vậy mím môi, đôi mắt sáng đảo quanh một vòng, tất nhiên cô không muốn đắc tội tổ đạo diễn, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Vậy thì sao? Dù sao sau khi edit vẫn phải cho chúng ta xem qua một lần, nếu không hài lòng thì bảo họ cắt là ok."
Hà Tư Nguyên không để ý đến cô, xoay người rời đi, Hàn Vưu Gia không cam lòng mà đuổi theo vài bước: "Anh có ý gì? Hừ, lúc gặp nhỏ bạch liên hoa thì vui vẻ chào đón, gặp tôi thì là thái độ xa lánh. Hà Tư Nguyên, anh cũng đừng hối hận......"
Hà Tư Nguyên cảm thấy cô giống như một con chim sẻ ríu rít, ồn ào khiến người ta đau đầu, vì thế sải bước nhanh hơn, chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm