Đảo Nghịch Thiên chỉ có một phía là có người sinh sống. Mặt đảo còn lại toàn là vách đá cheo leo hiểm trở. Từ trên cao nhìn xuống cũng chỉ toàn là đá, nếu chẳng may sẩy chân, chắc chắn thịt nát xương tan. Giữa vách đá có một hẻm xẻ vào, hình răng cưa như chớp giật. Tương truyền đây là dấu vết thiên lôi oanh đỉnh đánh xuống yêu nghiệt, vì vậy đảo này mới có tên là Nghịch Thiên.
Nguyệt Lãnh đứng bên vách đá cheo leo nhìn xuống hẻm Chớp Giật.
- Bên dưới! - Hắn nói.
Lưỡi kiếm đặt trên cổ Bảo Ngọc ấn mạnh thêm một chút, chỉ một xíu nữa thôi sẽ cắt đứt cổ nàng. Nguyệt Quang trừng mắt. “Ngươi nói vậy là ta tin sao?”
Nguyệt Lãnh thở dài.
- Theo ta! – Sau đó hẳn nhảy xuống khỏi vách đá.
Bên trong hẻm núi có rất nhiều dây leo chằng chịt. Nguyệt Lãnh bám lấy một dây rồi đu người phóng vào một cái hang động bị cây cối um tùm che đi mất. Quả nhiên là một nơi bí mật để che dấu kho tàng. Dù nhìn ở bất cứ hướng nào cũng không thể nào phát hiện ra miệng hang được.
Đã có Nguyệt Lãnh dẫn đường, Nguyệt Quang và Nguyệt Ảnh cũng liền phóng theo sau. Bọn họ cũng không quên kéo theo con tin Bảo Ngọc đi, để mà khống chế hắn.
Bên trong hang động vô cùng rộng lớn, rộng như một cái đại sảnh đường. Nguyệt Lãnh quen thuộc mồi lửa đốt hết dàn đuốc lên. Ánh sáng soi rọi khắp nơi. Vách đá ẩm ướt, địa y mọc tùm lum. Nhưng ngoài đất và đá thì nơi đây hoàn toàn trống không.
Lần này thì lưỡi kiếm quả thật cứa nhẹ vào cổ Bảo Ngọc, khiến một chút máu chảy ra. Nguyệt Lãnh tức giận đến tím cả mặt. Hắn đi vào một góc, giơ chân đạp mạnh. Thì ra đó chỉ là một miếng gỗ giả trang vách đá. Phiá bên trong còn có một hang động nhỏ hơn. Nhưng dĩ nhiên hang động này chất đầy ắp vàng. Ánh đuốc soi rọi khiến đống vàng như lấp lánh nhảy múa.
Nguyệt Quang và Nguyệt Ảnh ngay lập tức bị khung cảnh này hớp hồn. Chỉ một phút lơ là là ngay lập tức Nguyệt Lãnh vung thiết ty, đoạt lại Bảo Ngọc vào trong lòng mình.
- Có đau không?
Hắn móc ra chiếc khăn tay trắng áp vào má Bảo Ngọc. Bàn tay tay hơi run run vì sợ chạm mạnh vào vết thương, vừa phải vô cùng kềm nén sự tức giận của mình.
- Đại sư huynh, huynh cũng không cần gấp như vậy. Trước sau gì hai người cũng sẽ chết cùng một chỗ thôi. – Nguyệt Ảnh quay sang cười xảo trá.
Để trả lời cho câu đe doạ đó, Nguyệt Lãnh vung tay, xuất kiếm ra.
- Huynh có nhớ năm đó mình đạt đến cấp mấy không? Miễn cưỡng cho là sơ cấp cấp sáu đi. Thời gian qua, chắc sư huynh không có thời gian luyện tập gì nhiều đâu há. Bị trọng thương đến không còn một nửa mạng mà. – Nguyệt Ảnh cười gằn. - Trong thời gian đó cả hai chúng ta đều cực kỳ tăng tiến. Nhị sư huynh đã đạt đến thượng cấp cấp năm, còn ta cũng đã là sơ cấp cấp năm rồi. Huynh nghĩ có thể thoát được cả hai chúng ta sao?
Vừa nói xong Nguyệt Ảnh liền xông tới, lần này không hề sử dụng vũ khí nào mà trực tiếp phát chưởng ra tấn công. Luồng không khí quỷ dị trong bàn tay y phát ra uy lực vô cùng đáng sợ. Nguyệt Lãnh liền đẩy Bảo Ngọc ra, dùng chưởng đối chưởng.
- Năm đó sư phụ thượng cấp cấp bảy, cuối cùng cũng bại trong tay ta! – Nguyệt Lãnh vừa cố nói, vừa dùng nội lực đẩy Nguyệt Ảnh văng ra. Hắn hơi lảo đảo lui lại.
- Quả nhiên công lực vẫn còn chưa phục hồi đến phân nửa. – Nguyệt Ảnh cười to.
Lần này cả hai người Nguyệt Quang và Nguyệt Ảnh cùng xông lên. Hắn chỉ có một tay mà phải cùng lúc đối phó với hai cường địch. Nội công bùng phát cực mạnh, khiến cho chưởng thủ còn chưa thể chạm vào đã bị nội lực bài xích dữ dội. Khả dĩ có thể trụ thế cân bằng.
- Chắc sư huynh lại quên mất cách phát công của môn phái chúng ta như thế nào?
Nguyệt Quang và Nguyệt Ảnh vẫn giữ chưởng công kích, tay còn lại bắt quyết. Quả nhiên sức ép gia tăng đáng kể. Hắn nghe trong miệng mình mặn mặn, và sau đó là khí huyết nhộn nhạo, máu chảy tràn ra một bên mép. Ngoại trừ trong miệng, thất khiếu cũng bắt đầu đổ máu. Chứng tỏ hắn đang bị nội công của đối phương công kích đến lục phủ