Khi hắn đi tìm nàng ở vương phủ thì bọn người hầu toàn bộ lắc đầu không biết. Thậm chí vương gia và vương phi cùng vừa mới rời đi rồi. Bọn họ thường xuyên đi du lịch đó đây như thế, sáu tháng một năm có khi cũng không về. Nguyệt Lãnh biết, lúc này Lạc Thiên đã trở về Việt quốc. “Không lẽ Bảo Ngọc đã bị bắt theo về!”
Hắn chạy như bay đuổi ra đến bến cảng. Nhưng thứ nhìn thấy được là chiếc tàu xa hoa sang trọng đã rời bến mất rồi. Hắn quyết tâm đuổi theo, dù cho đến chân trời góc bể hắn cũng phải đoạt được Bảo Ngọc về. Khó khăn lắm hắn mới tìm được người yêu như ý, không thể nào bỏ qua được.
Đi tàu từ kinh đô về cảng Sinh Ga ở đảo Mã Lai mất hết mười hai ngày. Đây là tốc độ nhanh nhất do hắn đã đổi thuyền liên tục, chứ như bình thường đã mất hết ba tuần rồi. Từ đảo Mã Lai đi thuyền về Việt quốc lại mất thêm ba ngày. Từ bến cảng phiá nam chạy thẳng đến nhà họ Thành lại mất thêm mười mấy ngày nữa. Thứ mà hắn bắt gặp là vườn không nhà trống. Cả nhà họ Thành đi vắng hết cả rồi. Nguyệt Lãnh điên tiết lên, đi tìm những nơi mà hắn biết.
Cổ thành: “Ta không biết ngươi là ai, không cho vào!” Sau khi hắn hạ gục hết bọn lính canh thành. “Hu hu, Phan tướng quân cùng thành chủ đi vào cung dự lễ rồi!” Nếu ngay từ đầu đã đi vắng, sao không chịu nói sớm, làm hắn mắc công ... Vậy là nàng không có trốn ở Cổ thành.
Tụ Nghĩa trại: một mảnh trống hoác. Trên đại môn chỉ dán một tờ giấy “Có việc đi vắng!” Tưởng như vậy mà hắn tin hả? Nguyệt Lãnh mở cửa xông vào, lục tung từ nhà trên đến bếp dưới. “Ờ quả thật cả nhà đi vắng hết rồi!”
“Tiếp đến là tìm đến ai đây?” Một ngọn gió thổi qua khiến đuôi tóc của hắn bay phấp phới. Không có người chải tóc nên hắn cứ phải cột tạm xấp xải như thế này, giống như con gái vậy. Chợt hắn nhớ tới mái tóc nâu bay bay cuả thái tử. Được rồi, hắn cùng đường quá, có là hoàng cung cũng liều mạng xông vào luôn.
^_^
Bảo Ngọc ngồi bên cửa sổ, nhìn cây lá xơ xác rụng vào những ngày cuối thu. Thuyền của nhị cữu cữu là đệ nhất tốc độ, chỉ cần bảy ngày đã đem nàng trở lại hoàng cung rồi. Cả tuần lễ nàng khóc cũng đã khóc đủ. Bây giờ chỉ cần chờ cho vết thương lòng lành lại nữa thôi.
Cơn gió se se lạnh thổi qua khiến đống lá khô mới được gom lại bay tung toé. Phải rồi, mùa đông sắp về, thời tiết càng lúc càng lạnh hơn. Hắn rất sợ lạnh, không biết có tự mặc đủ áo? Nàng tự cốc đầu mình một cái. “Ngốc ạ, ở Triệu Đảo phía nam thì có bao giờ bị lạnh đâu mà lo.”
Tấm rèm cửa bay bay trong gió cũng làm nàng nhớ tới mái tóc hắn. Thật dài, đen và dầy nha. So với nữ nhi, mái tóc còn đẹp hơn. Nàng rất thích chải tóc hắn, sau đó cột lên thật cao, bới vài vòng nhưng vẫn chừa ra đuôi tóc. Khi đó nhìn hắn thật anh tuấn tiêu sái. Mỗi lần dùng khinh công bay đi, đuôi tóc sẽ lắc lư theo nhịp chạy, nhìn rất thích mắt. Nàng thở dài, “Không được nghĩ tới nữa.”
Gió làm nàng cảm thấy khát nước quá. Bảo Ngọc liếm môi, thì ngay lập tức nhớ đến nụ hôn của hắn. Á ... nàng bị hắn ám đến phát điên. Nhìn nghiêng mực trang trí hình lá trúc cũng sẽ nhớ đến chiếc áo khoát trắng của hắn. Nhìn dây đàn cũng sẽ nhớ đến thiết ty của hắn. Nhìn đâu cũng là hình ảnh của hắn hiện lên đầy đầu. Nàng nghĩ mình muốn khóc.
Hình ảnh công chúa ngồi bên cửa sổ thở dài thườn thượt khiến bọn cung nữ ngạc nhiên bàn tán. Đó chẳng phải là công chuá Bảo Ngọc luôn cải nam trang chạy tung tăng khắp nơi sao. Nàng luôn vui vẻ yêu đời, chẳng hiểu sao đi ra ngoài mấy tháng trở về liền biến thành một bộ dáng ưu sầu như thế này. Cả bộ nam trang cũng chưa từng mặc lại lấy một lần.
Kỳ thật nàng quyết tâm sẽ không bao giờ cải trang thành nam nhân nữa. Bị một lần là đủ rồi. Nàng muốn cho tất cả mọi người gặp mình đều phải nhận ra nàng là nữ nhân. Nữ nhân đó nha, đừng có ai hiểu lầm mà mong chờ vào nàng nữa.
Cảm nhận có ánh mắt nhìn mình soi mói, Bảo Ngọc quay đầu lại. Tất cả bọn cung nữ liền tản đi, ra vẻ như đang dọn dẹp thứ gì đấy. Rõ ràng là nhiều ngay qua liên có người quan sát nàng rồi bàn tán, không phải nàng đang mặc áo rách chứ, hay là trên mặt dính mực. Sau khi kiểm điểm bản thân đầy đủ, nàng có thể rút ra kết luận. “Mình hoàn toàn bình thường, còn bọn người kia có vấn đề! Rõ ràng là cần phải điều tra.”
Không chỉ cung nữ, nam hầu mà bất kể vị quan nào vào triều gặp được nàng cũng cụp mắt bỏ đi. Nhìn dáng điệu thở dài của họ, làm Bảo Ngọc biết nhất định có chuyện. Ngày hôm đó, Bảo Ngọc không ngại sáng sớm leo lên xà nhà của Quốc Chính điện nằm chờ. Không có chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong quốc gia này mà không được bàn bạc ở đây, kể cả chuyện công chúa cũng không ngoại lệ.
Phụ hoàng của nàng giận dữ đập bàn.
- Không bàn bạc thêm về chuyện công chúa nữa!
Lão thừa tướng là một trung thần, vì quốc gia xã tắc không tiếc thân già ra tâu trình.
- Chúng ta và Thanh Trà mấy trăm năm đã giao chiến không ngừng. Khiến hai bên cùng khí tàn lực kiệt, nhưng giằng co chưa bao giờ kết thúc. Chỉ có một dịp may hiếm hoi này Thanh Trà mới chịu đưa ra giải pháp cầu thân giải hoà này. Đối tượng kết hôn chính là thái tử của Thanh Trà, thân phận hoàn toàn tương xứng với công chúa.
- Còn nói nữa. Ngươi phải biết trẫm đây chỉ