Cuộc sống có mục tiêu thì sẽ không còn nhàm chán nữa. Bọn họ mỗi ngày đều dành ra một canh giờ để luyện kiếm. Tuy hắn còn muốn kéo dài thêm, nhưng vị tiểu y sư nhất quyết cản lại không cho. Dù vậy hắn cũng không để cho Bảo Ngọc thất vọng. Kiếm kỹ ngày một tiến bộ, khả năng điều khiển của tay phải tăng lên trông thấy. Nàng đã không còn dễ dàng áp chế hắn như lúc trước.
Cao thủ cùng đẳng cấp so tài, càng có thể dễ dàng hiểu về đối thủ hơn. Dần dần không biết từ bao giờ, kiếm thuật của đối phương đều bị bản thân học thuộc. Trong lúc giao đấu, Bảo Ngọc có thể đánh ra bộ kiếm pháp Phong Hoa Tuyết Nguyệt của hắn. Còn Nguyệt Lãnh cũng đã có thể tuỳ ý xuất ra chiêu thức trong Băng Tâm bí kỹ của nàng. Mỗi lần nhận ra đối phương đang mượn chiêu, bọn họ không tránh khỏi trầm trồ thán phục, cùng một chút cao hứng. Bảo Ngọc sẽ cười to thật giòn tai, còn hắn rốt cuộc cũng chỉ nhéch mép một cái. Trong lòng cùng đồng thời thầm nhủ, “Vẫn còn chưa đủ, để ta cho ngươi thấy kiếm chiêu chân chính là như thế nào.”
Chế độ bồi dưỡng nhồi nhét của nàng cũng đạt được chút thành tựu. Mang hắn từ rễ cây khô nuôi thành có chút da thịt. Tuy nhiên có thể do bẩm sinh hắn đã như vậy, nên dù có tẩm bổ thêm cách mấy cũng không thể mập lên chút nào. Không giống như dân tộc phương bắc cùa nàng, ai cũng cường tráng cao to, thật khiến Bảo Ngọc có chút mất hứng.
Buổi trưa Bảo Ngọc cùng hắn dùng cơm, còn buổi tối sẽ cùng ăn với cả nhà. Ngoại trừ nhị cửu cửu đi công vụ ở xa, phụ mẫu của nàng ở tại kinh thành không thể rời đi, thì gần như cả gia đình ngoại tổ đều có mặt đầy đủ cả. Nhưng vì chỉ có một mình nhị đại cấm quen hắn, những người còn lại hầu như còn không biết có hắn trong nhà.
Sau mười tám ngày, tình hình của hắn đã có thể ổn định. Có lẽ đã là lúc nàng hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cái thời hạn một năm của nàng rất mau sẽ tới, nếu không tranh thủ bắt đầu đi thì sẽ không kịp mất.
- Ta cũng đi!
Hắn chỉ đơn giản nói như thế, nhưng nàng cũng nhận ra hắn cũng vội vàng rời khỏi đây đến mức nào. “Không lẽ chán ghét Thành gia đến vậy sao?”
- Đại thúc muốn đi đâu? – Nàng hơi luyến tiếc, bọn họ có khi nào sẽ không còn dịp gặp lại.
- Về nhà. – Hắn trả lời đơn giản. – Còn ngươi đi đâu?
- Ngao du bốn phương.
Hai người lại bốn mắt nhìn nhau, sau đó lại cùng rơi vào những suy nghĩ riêng của mình. Cuối cùng, người phá vỡ sự im lặng là hắn chứ không phải nàng.
- Có thể đi cùng không?
Câu nói này khiến Bảo Ngọc vô cùng ngạc nhiên. Nàng ngay lập tức vui vẻ gật đầu đồng ý, dù sao cũng chưa có bất kỳ mục tiêu hay lộ trình nhất định nào. Vốn dĩ chỉ định đi vòng vòng khắp Việt quốc, nhưng cùng hắn xuất ngoại một phen xem ra càng thú vị hơn. Đất nước của hắn, Triệu Đảo, từ nhỏ nàng cũng chỉ mới nghe nhị cữu cữu kể qua chứ chưa từng thấy.
- Sẵn tiện đi gặp nhị cữu cữu luôn.
Nàng vô tình nói ra, nhưng người nghe lại giật mình sững người. Trong mắt hắn đột nhiên có một tia mờ mịt, xấu hổ. Trong lòng Bảo Ngọc có hơi quặn lên một chút. “Hình như có người vừa mới lợi dụng mình.” Sự ái ngại khiến Nguyệt Lãnh không dám nhìn thẳng vào mặt nàng nữa. Tuy nhiên chỉ sau vài giây, nàng chớp mắt một cái, đã đem khuôn mặt sững sờ ném đi xa, lại trở thành một tiểu hài vui vẻ đáng yêu như cũ.
- Vốn dĩ là quà tặng đại thúc trước khi đi xa. Nhưng bây giờ chúng ta cùng đồng hành, nên sẽ mang ra sớm một chút.
Bảo Ngọc đem ra hộp gỗ lớn. Nàng mở hộp gỗ ra bày trên bàn, giữa lớp lụa lót là một lưỡi kiếm sắc sảo, bén ngót, sáng ngời. Nguyệt Lãnh cũng không phải là tay mơ về vũ khí, nhìn qua hắn cũng có thể nhận định, chất liệu của thanh kiếm này không hề thua kém cặp song kiếm của Bảo Ngọc chút nào.
Hắn nhặt thanh kiếm lên ngắm nghía. Cán kiếm quá dài lại có hình thù rất kỳ lạ, cong dẹp như một mảnh tre lớn, cầm không thuận tay tý nào. Lại có còn có dây nhợ loằng ngoằng bằng da đen, không hiểu rõ chức năng để làm gì. Hắn nhíu mày cố suy đoán, nhưng rốt cuộc cũng cảm thấy vũ khí này không có chút tiện dụng. Đúng là hắn cần vũ khí, nhưng không phải loại này.
Nàng đem thanh kiếm trên tay hắn đoạt lại. Bảo Ngọc vung tay một cái, lưỡi kiếm bị cơ quan tác động lên chui ngược vào trong chuôi. Bây giờ trên tay nàng chỉ còn lại một miếng thép đen thui hình thù kỳ lạ. Nàng kéo tay trái của hắn đặt trên bàn, vén ống tay lên cao rồi bắt đầu lui cui cột thứ vũ khí đó vào cánh tay của hắn.
“Thì ra loại vũ khí này sử dụng như vậy.” Hắn trầm trồ.
Càng ngạc nhiên hơn là loại vũ khí này dường như được tạo ra cho hắn vậy. Vòng dây vừa khít, kích thước vừa tầm, cân nặng vừa đủ. Ống tay áo dài và rộng liền có thể che dấu thứ vũ khí này đi. Khi hắn giũ tay một cái, lưỡi kiếm bén ngót liền xuất hiện, nhìn rất giống như hắn đang cầm kiếm trên tay. Lần đầu tiên hắn cảm thấy hân hoan vì một món quà như vậy. Cũng không tiết kiệm một nụ cười rồi nói “Cảm ơn!”
Đột nhiên Bảo Ngọc cúi gầm mặt xuống, bận rộn thu thập hộp gỗ.
- Đại thúc ngủ sớm. Ngày mai chúng ta lên đường.
Sau đó nàng nhanh chóng ly khai còn gấp hơn chạy nạn. Hắn lặng thinh đứng chớp chớp mắt