Thước Thừa Dụ đứng trong bếp cắt đồ ăn, cách xa tám mét còn nghe được tiếng cạch cạnh cạch vô cùng quỷ dị.
Thiều Khuynh Tri cực kỳ hả hê, “Tôi bảo này, cậu chuẩn bị tiền thay tủ bát mới chưa? Nghe động tĩnh thế này, có khi đến cửa bếp cũng nát luôn chứ đừng nói là bát đĩa.”
Thước Cần cầm đũa gõ trái gõ phải rống lên: “Ăn sủi cảo, ăn sủi cảo, sủi cảo anh hai gói vừa tròn lại vừa to~~~”
Yến Tây Như đau đầu nhìn hai vị khách không mời nhưng vẫn tự đến lúc nào cũng chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, cười khổ: “Hai người khiêm tốn một chút được không, đến nhà tôi đi tay không còn bắt Thừa Dụ nấu cơm, không sợ người ta đem dao thớt ra xử lý hai người à.”
“Thừa Dụ?” Thiều Khuynh Tri xoa cằm, “Chậc, bắt đầu gọi thẳng tên luôn rồi? Nhìn xem, chỉ bảo anh ta nấu cơm mà cậu đã xót như thế, đúng là bát nước hất đi mà.”
“Thừa Dụ đến để đưa đồ, hai người không báo trước đột nhiên kéo nhau đến còn sai khách của tôi đi nấu cơm, tôi là chủ nhà chẳng nhẽ không nên đòi lại công bằng cho khách của mình? Còn chuyện xưng hô, tôi mà không gọi tên, anh ta cứ bất thình lình lại chui từ đâu ra không biết, mệt lắm.”
“Phải xem cách anh ta đối xử với bạn cậu mới biết anh ta có thật lòng với cậu không, huống hồ gạo kê còn là em ruột của Thước đổng.”
Yến Tây Như ngay cả hơi sức tức giận cũng không có, nhiều năm như thế bây giờ mới phát hiện ra bạn mình tà ác như thế, thật sự là thất bại, vô cùng thất bại.
Thiều Khuynh Tri thu lại nụ cười, “Được rồi, không đùa nữa. Người ta cả ngày cung phụng hầu hạ chăm sóc cậu, bản thân cậu cũng ỷ lại, nhưng lại cố tình tỏ vẻ thanh cao nói bản thân không cần. Tây Như, Thước nhị thiếu là người tốt, sao không cân nhắc thêm một chút?”
Yến Tây Như nghe tiếng nồi niêu chén bát va vào nhau leng keng, trong lòng đột nhiên có chút hoảng hốt, chậm rãi lắc đầu: “Cậu cũng biết mà, số mệnh con người hữu hạn, còn cả đời của chúng ta, lại quá dài.”
Thiều Khuynh Tri im lặng không nói gì, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua Thước Cần đang hớn hở chảy nước miếng chờ được ăn sủi cảo.
***
Thước Cần dựa vào cửa nhìn boss nhà mình đứng trước gương chỉnh lại cà vạt, chậc chậc lưỡi: “Boss, anh ăn mặc thế này là để đi xem mắt sao?”
“Đi xem mắt sẽ mặc thế này à?” Thiều Khuynh Tri chỉnh lại vạt áo, cầm lấy chìa khóa xe, đi qua chỗ Thước Cần “Đi thôi.”
“Hả? Tôi cũng phải đi? Còn quần áo thì sao?” Thước Cần hoang mang nhìn quần áo trên người, đưa tay cào cào tóc.
Thiều Khuynh Tri cười cười kéo tay hắn, “Được rồi, không cần để ý, dù sao cũng là gặp người quen.”
Nửa tiếng sau.
Thước Cần rụt cổ ngồi bên cạnh Thiều Khuynh Tri, yên lặng nhìn chằm chằm hai người còn lại nâng cốc cạn ly.
“Thiều chủ tịch đúng là người rất thẳng thắn, nói chuyện với cậu không cần vòng vo này nọ, thoải mái hơn nhiều.” Người đối diện nói xong còn đưa tay vò đầu Thước Cần, vò đến mức đầu hắn xù lên như tổ chim mới vừa lòng buông ra, “Có đúng không nhóc con.”
Thước Cần cào cào tóc cố cứu vớt hình tượng, bĩu môi, “Liên quan gì đến cháu.”
“Bộ trưởng Lý thu xếp công việc bớt chút thời gian ăn bữa cơm thế này thật sự là vinh hạnh cho tôi. Đương nhiên công lớn nhất phải kể đến Thước trợ lý.” Thiều Khuynh Tri mỉm cười.
“Rõ ràng không liên quan đến tôi mà!” Thước Cần phẫn nộ.
“Nếu cậu không cố gắng làm việc, không có thành tích, bữa cơm này đã biến thành Hồng Môn Yến rồi.” Thiều Khuynh Tri gắp cho hắn một con tôm to, “Không tính công cho cậu thì tính cho ai.”
Thước Cần hừ một tiếng, “Hai người có thể tiếp tục dối trá hơn nữa không? Quan thương cấu kết với nhau rõ ràng là để bàn mưu tính kế, nói chính sự nhanh lên đi, có gì nhớ chia cho cháu một phần.”
“Thằng nhóc, nói chuyện với cậu như thế đấy à?” Lý Mục trừng mắt.
“Cậu xem có người cậu nào khoa trương như cậu không, lại còn trừng cháu…”
“Bộ trưởng Lý, tôi nghe nói lần thay đổi cơ cấu này có vấn đề?” Thiều Khuynh Tri vào vấn đề chính.
Lý Mục mỉm cười: “Gọi là có vấn đề, thật ra là do bên trên sắp xếp cả rồi. Phía sau có vấn đề, bây giờ dùng dằng cũng chỉ là kéo dài thời gian thôi, căn bản ngay từ đầu đã có sẵn kết quả.”
Thiều Khuynh Tri phát hiện ra vấn đề, “Ngay từ đầu?”
Lý Mục nheo mắt, “Triệu Quân Thực gần đây có qua lại với quân đội…”
Thiều Khuynh Tri khó hiểu, “Quân đội? Chính phủ và Quân đội trước nay luôn hoạt động độc lập, mặc dù có liên hệ chặt chẽ với nhau nhưng trong vấn đề sắp xếp nhân lực thì đâu có ảnh hưởng gì.”
“Cậu không biết Triệu Quân Thực đâu, kẻ này ham mê quyền lực đến độ bất chấp mọi thủ đoạn. Trong tất cả các Phó bộ trưởng, cậu ta là người duy nhất không có xuất thân không có bối cảnh, luôn cúi đầu lợi dụng vài lần đấu đá của bên trên mà leo lên được vị trí bây giờ. Chỗ càng cao thì càng khó ngồi, đã đi đến bước này rồi thì đương nhiên phải củng cố lực lượng, sau đó mới dần dần tiến tới vị trí cao hơn. Nhưng Triệu Quân Thực giống như đánh bạc, trực tiếp liên hệ với quân đội, đặt cược một ván bài thắng làm vua thua làm giặc, đến một đường lui cũng không giữ. Bên trên có người nói cậu ta ở phái cải cách, thời buổi hỗn loạn bây giờ cần có người như thế.”
“Nhưng ngài có quan điểm khác?”
“Tôi cảm thấy con người như
cậu ta quá nguy hiểm. Mỗi một việc cậu ta làm, thậm chí mỗi một câu nói đều mang theo toan tính, giống như một cái máy, không làm bất cứ một chuyện dư thừa nào ngoài mục tiêu ban đầu. Một người như thế nếu đứng vào hàng ngũ lãnh đạo cấp cao, đối với đất nước với người dân, chỉ có họa chứ không có phúc.”
Thiều Khuynh Tri mỉm cười, “Bộ trưởng Lý, ngài đang sợ cái gì?”
Ánh mắt Lý Mục hơi lóe lên, nhẹ nhàng cười nói: “Cũng chỉ là cảm khái một chút thôi, sợ thì cũng không đến mức. Nếu cậu ta đối đầu với tôi, kết cục chắc chắn là thất bại không thể nghi ngờ.”
“Tôi sẽ về điều tra người này, lo trước khỏi hoạ.”
“Được rồi, cạn hết ly này đi.” Lý Mục cười lớn, giơ ly rượu lên.
“Cạn.” Thiều Khuynh Tri nâng ly.
“Một đám người ai cũng thế, tôi lớn rồi chứ có phải trẻ con lên ba lên năm đâu.” Thước Cần nhỏ giọng lầm bầm.
“Bộ trưởng Lý là người khôn ngoan, ông ấy biết phải làm thế nào để giành được cơ hội phát triển và lợi ích tốt nhất cho cậu, cậu cũng đâu cần làm gì, còn oán giận cái gì?”
“Chuyện đó… Mà sao anh lại có liên hệ với cậu tôi, nghe hai người nói chuyện rõ ràng là muốn cấu kết với nhau làm việc xấu. Boss, ngài quản trời quản đất quản yêu ma còn muốn quản cả chuyện Chính phủ, ngài cũng vội thật đấy.” Thước Cần cảm thấy càng tiếp xúc với Thiều Khuynh Tri, hắn càng không thể nhìn thấu người này.
“Tôi là người làm ăn, nếu không có người trong Chính phủ chống lưng, cậu nghĩ Vạn Vật sống yên được không? Cũng chỉ là tôi có nguồn tin tức tốt, có thể hỗ trợ cho cậu của cậu mà thôi.”
“Anh toàn nói điêu.”
“Sao lại nghĩ thế?”
“Vì từ lúc gặp nhau đến giờ anh toàn lừa tôi! Anh bảo văn phòng chủ tịch đều là người thường, anh bảo nhân viên công ty cũng toàn là người thường, anh bảo trà lâu rất an toàn,… Một cái cũng không đúng!”
“… Tôi có nói thế à?”
“…… Đồ xấu xa!” Thước Cần cực kỳ bi phẫn.
Thiều Khuynh Tri dặn dò: “Được rồi, đừng lo mấy chuyện linh tinh nữa, nghĩ cho bộ trưởng Lý đi. Ông ấy chưa đến 40 đã lên Phó bộ trưởng, qua vài năm đã leo lên Bộ trưởng, cây to đón gió, đâu đâu cũng có kẻ rình rập muốn tóm được nhược điểm của ông ấy, về sau cậu càng phải cận trọng từ lời nói đến việc làm, biết không?”
Thước Cần cười toe toét, vui vẻ gật gật đầu: “Cậu tôi sắp được thăng chức à?”
***
La Vũ bước đến cạnh Thiều Khuynh Tri, theo tầm mắt y nhìn ra, chỉ thấy Thước Cần vừa hừ hừ một giai điệu cổ quái tự biên nào đó vừa nhảy lên nhảy xuống tưng tưng. Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy… không đẹp chút nào.
“Tôi nói này boss, ngài nhìn cái gì thế?”
“Thước Cần có một đề án nhỏ, hôm qua vừa được tổ phát triển dự án thông qua, tâm trạng cậu ấy đang rất tốt.” Thiều Khuynh Tri chống cằm, “Lúc trước chỉ nghĩ cậu ấy là một tên phú nhị đại chơi bời lêu lổng làm việc không đến nơi đến chốn, nhưng làm việc rồi mới phát hiện ra người này rất thông minh, có khả năng dùng quan điểm của bản thân tác động đến người khác, có thể chịu khổ, tương đối kiên định, có chút máu đưa đẩy của thương nhân nhưng bản chất lại đơn thuần, tố chất tâm lý mạnh, gan cũng lớn. Tính cách lạc quan, hằng ngày ở chung cũng thấy vui vẻ…”
“À… Có phải ngài đang có cảm giác thành tựu khi tự tay mài giũa một ra một khối bảo ngọc không?”
Thiều Khuynh Tri gật đầu.
“Có cảm giác thỏa mãn không?”
Thiều đại boss theo bản năng tiếp tục gật đầu.
“Có phải ngài cảm thấy vô cùng vô cùng thích, muốn đem người giấu đi không?”
“Ừm… Hửm?” Thiều Khuynh Tri quay đầu nhìn La Vũ.
La Vũ nhún nhún vai, cười đến vô cùng thiếu đòn.
Ninh Cửu Nguyệt không biết là vô tình hay cố ý, lúc đi qua chỗ bọn họ còn nhỏ giọng hát: “
~Daladila… Thích anh ấy thích anh ấy… muốn một ngôi nhà, muốn sinh cho anh ấy một bảo bối mập mạp…~~~” (*)
La Vũ không nhìn được nữa vỗ bàn cười như điên, Thiều Khuynh Tri trầm mặc không nói gì.
Thước Cần đứng bên kia nghe tiếng nhạc văng vẳng đến lạnh cả sống lưng, khẽ rùng mình.
Không ổn, chẳng lẽ hôm nay sẽ có đại sự phát sinh?! Thước Cần lập tức quăng cây lau nhà, chạy đi tìm cái đùi nạm kim cương của mình.
“Boss! Tôi đột nhiên có dự cảm xấu…….”
.