Công an tỉnh.
Lưu Tống cùng người trong tổ chuyên án đang họp.
Tổ viên của Quý Dũng Quân biểu lộ sự bất mãn mãnh liệt: “Án mạng của Quý đội chắc chắn có liên quan đến Tổ ưng, tại sao không cho chúng tôi cùng điều tra?”
Lưu Tống bình tĩnh nói: “Chắc chắn có liên quan tới Tổ ưng, vậy thì gấp rút điều tra Tổ ưng cho rõ ràng, tiến độ hiện tại không hề tốt, mục đích đối phương giết Quý đội có lẽ chính là vì điều này, nhiễu loạn tiến độ điều tra của chúng ta, để cho hắn có nhiều thời gian tính kế thoát thân.”
Lưu Tống nhìn vẻ mặt của mọi người: “Quý đội hi sinh, tất cả chúng ta đều rất đau lòng, nhưng càng như vậy, càng không thể để cho Kền kền thực hiện được kế hoạch.” Ông nhấn mạnh: “Bắt Kền kền! Đừng để Quý đội thất vọng!”
Có người đỏ mắt, có người đập mạnh xuống thành ghế một cái.
Lưu Tống tiếp tục nói: “Vụ án của Dương Hiểu Phương và vụ án của Quý đội sẽ chuyển qua bên cục công an thành phố điều tra, đội phó Tăng và một nhóm bên chúng ta cùng cộng tác điều tra với họ.
Nhất định sẽ đẩy nhanh tốc độ điều tra, việc này mọi người yên tâm.
Nhưng bây giờ điều tra Tổ ưng và bắt được Kền kền cũng quan trọng như vậy.”
Thẩm Hoa nói: “Quý đội có tình báo ngay từ đầu, nhưng chúng tôi không biết người đó là ai.
Quý đội bị giết xong thì bị cướp điện thoại, thông tin bị trộm, có liên quan tới người này sao?”
Lưu Tống nói: “Sẽ điều tra rõ, không bỏ sót chi tiết nào.
Tôi sẽ theo điều tra, có bất kỳ tin tức nào liên quan đều sẽ tập trung về bên này.” Lưu Tống dừng một chút rồi nói: “Mặt khác, còn có một chuyện.
Nội bộ tổ điều tra sẽ tiến hành tra hỏi mọi người một chút theo thông lệ, hi vọng mọi người có thể phối hợp.”
Lời này của ông vừa dứt, mọi người lập tức có chút bất bình.
Có người nhảy dựng lên: “Lại tra hỏi! Mấy tháng rồi, ngày nào cũng theo dõi người mình, còn muốn chúng tôi phá án hay không.”
“Tôi có thể hiểu được tâm tình của mọi người.
Quả thực mấy tháng nay áp lực của mọi người đều rất lớn, bầu không khí không được tốt lắm.
Ai ở đây cũng đều phải được tra hỏi, bao gồm cả tôi.
Đây không phải gây thêm phiền phức cho mọi người, trở ngại phá án.
Ngược lại, chính là vì muốn quét sạch con đường mới không sợ người khác làm phiền.” Lưu Tống nói: “Đừng vì cho mình thoải mái mà cho kẻ xấu được thuận tiện.
Đạo lý đó có lẽ mọi người đều hiểu.”
Mọi người trầm mặt không nói gì nữa.
Lưu Tống nhìn mọi người một chút, chuyển chủ đề.
Ông chỉ vào tấm bảng tình tiết vụ án, nói: “Chuỗi án ba năm trước tôi không cần phải nói nữa.
Năm nay, ngày 15 tháng 01 bắt đầu thanh tra thương mại Kim Dương, cùng với cảnh sát biên giới chặt đứt con đường buôn bán phi pháp của bọn họ, bắt được 24 người, chặn nguồn cung cấp của bọn họ, tiêu hủy được hai kho súng.
Ngày 25 tháng 03 thanh tra kho Shimen, kho súng cải tạo phi pháp, ngày 30 tháng 03 đường Đào Sinh, xưởng chế thuốc phiện, ngày 10 tháng 04, phố Kiến Hoa, kho súng gốc, trống không.
Ngày 18 tháng 04, đường Hòa Bình, cứ điểm buôn bán người…”
Phía dưới có nối với người: “Ngày 19 tháng 04, Quý đội hi sinh.”
Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát, Lưu Tống lấy lại bình tĩnh nói: “Tôi đã trao đổi với Âu Dương Duệ bên cảnh sát thành phố về tình huống Quý đội bị hại.
Hung thủ nổ súng trọng thương nhập viện, bây giờ chưa tỉnh, không cách nào tra hỏi.
Căn cứ vào vân tay và hình dáng bên ngoài kiểm tra, hắn tên Lạc Giang, 16 tuổi từng vào tù vì tội cướp của đánh người bị thương, là tội phạm thiếu niên.
Trước mắt vẫn chưa liên lạc được với người thân của hắn.
Nghi phạm cướp điện thoại tên Thẩm Hợp, có tiền án trộm cắp, lúc học phổ thông từng làm công cho tiệm sửa xe, giỏi máy móc xe cộ…, năm năm trước ra tù.
Sau khi ra tù không có việc làm.
Hắn khai trước nhiệm vụ này không hề biết Lạc Giang, hắn nhận được mệnh lệnh giám sát Quý đội, báo cáo hành tung của Quý đội, nếu có người ném cho một chiếc điện thoại, hắn liền mang điện thoại đi.
Nếu như không lấy được điện thoại, hắn cũng sẽ rời đi sau khi Quý đội bị sát hại.”
Lưu Tống dừng một chút, phát hình trên camera lên máy chiếu: “Lúc Quý đội rời khỏi bãi xe công an tỉnh, chiếc Passat này vẫn luôn theo anh ấy.
Ở đoạn đường Dương Tường này, Quý đội hẳn là nhận ra có người theo dõi, cho nên không đi thẳng về nhà mà đánh một vòng rất lớn.
Chiếc Passat rất cảnh giác không tiếp tục theo nữa.
Sau đó chiếc mô tô này từ xa đi theo.
Tiếp đó Quý đội tiến vào đường Phương Đình, thêm hai giao lộ nữa chính là nhà anh ấy.
Lúc này chiếc xe mô tô ở đây….”
Lưu Tống chỉ vào hình, mô tô dừng ở giao lộ xa xa.
“Quý đội xuống xe tiến vào cửa hàng tiện lợi.
Chiếc Passat này từ một hướng khác đi lại, đậu chếch đối diện với xe của Quý đội, chỗ này có thể thấy được bên trong cửa hàng tiện lợi.
Sau đó lúc Quý đội đi ra, chiếc mô tô chậm rãi đi tới…”
Mọi người im lặng nhìn quá trình này trên màn hình, có vài người siết chặt nắm đấm.
Lưu Tống nói: “Bọn họ rất có tổ chức, phối hợp cũng rất tốt.
Súng bọn họ dùng giống như súng thu được trong hành động ngày 18, hẳn là Tổ ưng ra tay.
Kết quả do một loạt hành động trước đó, Tổ ưng đã cùng đường bí lối, không loại trừ đây là hành động điên cuồng cuối cùng của bọn họ, vì hận mà tiến hành trả thù.
Các vị đang ngồi ở đây là tổ viên kế hoạch Phục ưng, xin cực kỳ cẩn thận.
Chúng ta không chắc chắn còn ai nằm trong danh sách trả thù của bọn họ.”
Một người nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ lấy danh sách ở đâu?”
Thẩm Hoa cũng đưa ra nghi vấn: “Làm sao bọn họ xác định được Quý đội?”
Mọi người nhìn nhau, lúc này đều có suy đoán không hay.
Nếu như không phải nội gián, không phải người của mình, Tổ ưng làm sao biết được tổ kế hoạch Phục ưng.
Lưu Tống nói: “Ghi chú trên điện thoại của Quý đội bị sao chép rồi, trên đó có tên của mọi người.
Không biết có tạo thành ảnh hưởng gì không, nhưng xin mọi người nhất định phải chú ý an toàn.”
Mọi người im lặng một hồi, Lưu Tống lại nói: “Trước khi bọn họ quyết định ra tay với cảnh sát chắc chắn đã chuẩn bị kỹ.
Hơn nữa mấy tháng này bọn họ đã mất không ít người, nội bộ nhất định hỗn loạn, tạo nên áp lực đối với những người bị bắt.
Tống Xương của Kim Dương kia không phải đã nói hậu quả làm phản đồ của Kền kền càng đáng sợ hơn bị pháp luật phán xét sao? Nói cho hắn ta biết hiện tại ông chủ của hắn ta đã bị chúng ta bức vào đường cùng, bên ngoài đều biết đây là công lao của hắn ta.
Nếu như hắn ta không chịu phối hợp, chúng ta cũng sẽ cho hắn ta tìm người bảo lãnh hậu thẩm vì có biểu hiện lập công.”
Thẩm Hoa gật đầu.
“Được.”
“Quý đội phát ra lệnh truy nã năm người, dựa vào đó đốc xúc các khu, kiểm tra rõ ràng xem nghi phạm có thuê phòng, két sắt, nhà kho gì hay không.
Còn nữa, biệt danh của bọn họ có khả năng không chỉ có một.
Trong lời khai của mấy người, chú Kim, chú Bồi, xem ra là cùng một người.”
Một tổ viên nói: “Quả thực như vậy, không giống như mấy tên tóc húi cua kia, đặc thù nhận diện của chú Kim, chú Bồi này khá cao.
Chúng tôi cho rằng ông ta là một trong số quản lý cấp cao.
Tống Xương bên Kim Dương cũng có phản ứng với người này, nhưng hắn ta không nói rõ người này là ai.”
“Nhưng ông ta không phải Kền kền.” Thẩm Hoa nói, “Tạm thời tới giờ, chúng ta không biết Kền kền là ai.
Có người cung khai nói là từng nghe tới chú Kim, hình như lão đại là đại ca cùng thôn với chú Kim, chú Kim này do hắn dẫn ra làm ăn, cùng làm hai ba mươi năm.
Phỏng đoán này là do lúc chú Kim khuyến khích cấp dưới làm tốt từng kể lại mình từng cùng lão đại thế nào thế nào trong gần ba mươi năm.
Nhưng chúng tôi không tra ra được thân phận cụ thể của chú Kim, ông ta cũng không dùng khẩu âm gì, người cung khai không nghe ra được giọng vùng nào, cho nên cũng không cách nào xác nhận.”
“Trọng điểm là nhắm vào chú Kim này.” Lưu Tống nói: “Thông báo cho sân bay, trạm tàu, cao tốc các loại, nhất định phải lưu tâm bọn họ có lẩn trốn hay không?”
“Còn Dương Hiểu Phương thì sao?” Thẩm Hoa hỏi: “Vai trò bên trong của cô ta là gì?”
Lưu Tống đáp: “Tạm thời chưa tra ra được điểm khả nghi của cô ta.”
Thẩm Hoa không nói gì nữa, lúc đó Quý đội muốn áp dụng biện pháp bảo vệ cưỡng chế với Dương Hiểu Phương bọn họ cũng cảm thấy có nghi vấn, nhưng Quý đội không nói nhiều, chuyện ông quyết định, bọn họ là cấp dưới liền làm theo.
Nhưng bây giờ Quý đội không còn nữa, nghi vấn này càng lớn hơn.
Lưu Tống nói: “Đồng chí Tăng và Âu Dương sẽ điều tra cô ta một lần nữa, nếu không có vấn đề gì sẽ thả cô ta ra.”
Phía Âu Dương Duệ, anh đang nói chuyện với Lam Diệu Dương: “Theo như suy đoán này của anh, Dương Hiểu Phương kia gần như không có chút hiềm nghi rồi.”
“Tại sao?”
“Cô ta là người bị hại, cố gắng trốn thoát, sau đó báo với cảnh sát cô ta bị người xâm hại, cô ta đã không mật báo ra bên ngoài, cũng không hại thêm người khác, anh nói thử cô ta có vấn đề gì không?”
Lam Diệu Dương ngẩn người: “Nhưng chúng ta không thấy cô ta trên camera.”
“Cô ta nói cô ta gọi xe.”
Khả năng này Lam Diệu Dương có nghĩ tới: “Nhưng cô ta từng nói cô ta rất nghèo đúng không, còn nữa, taxi có ghi chép thanh toán, có thể tra.”
“Cô ta trả tiền mặt.”
“Trả bao nhiêu?”
“Cô ta nói lâu quá rồi, thời gian bị giam cầm bị tra tấn rất nhiều, tinh thần lo lắng cực độ, rất nhiều chuyện đã không nhớ rõ.
Cho nên màu xe, nhãn hiệu gì cô ta đều không nhớ.”
Lam Diệu Dương: “…” Biểu cảm của Lam Diệu Dương có chút đả kích: “Tối qua tôi nói với anh vấn đề giao thông có chút đáng ngờ, anh giống như rất có hứng thú.
Tôi còn tưởng có vấn đề gì quan trọng.”
“Hai người có tư liệu camera ròng rã một tháng, đương nhiên tôi quan tâm, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và sức lực điều tra của chúng tôi.”
“Đúng rồi, Nghê Lam nói thông tin trong điện thoại của cảnh sát Quý thật ra có bảo mật an toàn, cần mật khẩu.
App truyền tin kia có chương trình giải mã, cái này không phải mua bình thường được, có thể tra một chút.”
“Quan Phàn đã điều tra rồi.
Chúng tôi tìm được một lập trình viên bán cái này ở chợ đen.”
Lam Diệu Dương thở dài, quả nhiên cảnh sát lợi hại, không cần phải nhắc nhở gì.
Lúc này điện thoại anh kêu lên, anh lấy ra nhìn: “Nghê Lam dậy rồi, tôi trả lời cô ấy xíu.”
Âu Dương Duệ cũng muốn thở dài: “Không có việc gì thì về đi.”
Lam Diệu Dương vội nói: “Chờ một chút, tôi còn một vấn đề cuối cùng.
Vậy các anh giữ cô ta lại không cho về, chắc chắn có hoài nghi với cô ta.
Điểm đáng ngờ nằm ở đâu?”
“Thời gian, địa điểm.”
“Đúng, đúng, tôi cũng cảm thấy chỗ giam cầm kia trong một thời gian dài quá nguy hiểm cho phần tử tội phạm.
Cuối cùng còn bị người ta trộm súng chạy mất… chờ chút.”
Âu Dương Duệ rốt cuộc thở dài: “Không ngờ có một ngày tôi phải gọi Nghê Lam để kêu cô ấy đến lãnh anh về.”
“Tôi còn một câu hỏi cuối.”
“Vừa rồi anh cũng nói câu này.”
“Nội ứng có khả năng phản bội không?” Lam Diệu Dương hỏi rất cẩn thận.
Âu Dương Duệ im lặng: “Nếu như không phải anh phải thừa kế tài sản mười tỷ, tôi thật sự sẽ khuyên anh ghi danh thi công chức cảnh sát.”
“Anh khuyên cũng không được.
Anh trai tôi không muốn thừa kế ba mẹ tôi đã muốn tức chết rồi, chị gái tôi chỉ muốn giúp tôi kinh doanh không muốn thừa kế, ba mẹ tôi chỉ có thể trông cậy vào tôi, tôi không thể không quản tài sản gia đình được.”
Anh trai họa sĩ nổi tiếng kia của anh, anh rể nổi tiếng màn ảnh của anh… Âu Dương Duệ lại trầm mặc: “Việc nhà của gia đình có tiền cũng không cần phải báo cáo cho công chức.”
“Anh vẫn chưa trả lời tôi.
Thật sự là câu cuối đó.”
“Chưa điều tra được gì rõ ràng, chuyện gì cũng có khả năng.” Âu Dương Duệ chỉ có thể nói như vậy.
“Hiểu rồi.” Lam Diệu Dương thoáng có chút an ủi.
Vậy phỏng đoán của anh quả thực là một trong số đó.
Nếu như Dương Hiểu Phương quả thực không có điểm đáng ngờ, chỉ là người bị hại, vậy thì khả năng rất lớn là nội ứng đã phản bội, nội ứng phải trải qua toàn bộ khảo nghiệm của tập đoàn, cho nên khi anh ta phạm tội liền biến thành tội phạm.
Anh ta lập được công, phải khai ra cấp trên của mình.
Sau khi thấy người bị hại báo án, Quý đội gửi tin tức triệu hồi kia, tổ chức tội phạm