Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần

Chương 4


trước sau

Sở công an tỉnh.

Quý Dũng Quân ra khỏi phòng làm việc, ông hơi cúi đầu chau mày, biểu cảm và cơ thể lộ ra sự mệt mỏi.

Lưu Tống từ trước mặt đi tới. Ông vừa mới đi công tác về, vất vả mỏi mệt, còn cầm hành lý. Quý Dũng Quân thả lỏng người chào hỏi ông. Lưu Tống dừng bước hỏi ông: “Chúc mừng nha, lão Quý. Nghe nói lại mới diệt thêm một tụ điểm, thu hoạch rất lớn nhỉ.”

Quý Dũng Quân khẽ lắc đầu, ông nhìn nhìn xung quanh, hất đầu chỉ vào một phòng họp trống. Lưu Tống hiểu ý, cùng ông đi vào.

Quý Dũng Quân và Lưu Tống cùng cấp, phần lớn vụ án ông phụ trách có liên quan tới các tập đoàn tội phạm có tổ chức. Trước mắt ông đang truy tra tổ chức tội phạm quy mô lớn nhất, điều tra tốn nhiều thời gian nhất, là vụ án có tên hiệu  ‘Phục ưng’.

Lúc ban đầu lập chuyên án ‘Phục ưng’ này từ một vụ điều tra ma túy đơn lẻ, về sau cảnh sát phát hiện một chợ đen giao dịch súng ống có liên quan tới tập đoàn buôn thuốc phiện này, rồi về sau lại phát hiện bọn chúng có dính dáng tới người buôn thuốc phiện.

Bắt được một nhóm nhỏ, một thời gian sau lại tìm thấy dấu vết vụ án của cùng một tổ chức ở địa phương khác. Cảnh sát liên hệ tất cả các vụ án đơn lẻ này lại, so sánh tất cả khẩu cung và chứng cứ, lôi ra một mạng lưới tội phạm lớn đan xen, cuối cùng xác nhận đầu não của những vụ án nhìn tưởng như không liên quan này đều do một tập đoàn tội phạm dẫn dắt.

Cảnh sát đặt tên cho tổ chức tội phạm này là ‘Tổ ưng’, biệt hiệu điều tra hành động ‘Phục ưng’.

Nhóm người ‘Tổ ưng’ này gây án cực kỳ linh hoạt, tổ chức nghiêm mật, hành động thận trọng. Một khi một vài nhánh bị chém đứt, chúng sẽ bỏ cả cánh tay để bảo toàn mạng, nhanh chóng lẩn vào rừng, cho đến khi tĩnh dưỡng xong lại xuất hiện lần nữa. Vô số lần cảnh sát bắt được đều chỉ là bọn lâu la, không thể lay chuyển được đám người ở tầng trung và cao của tổ chức này. Thậm chí ngay cả lão đại ‘Kền kền’ của ‘Tổ ưng’, cảnh sát cũng không thể tìm ra lai lịch.

Hai năm trước cảnh sát phái nội ứng, biệt hiệu ‘Bồ câu.’

‘Bồ câu’ không phụ sứ mệnh, tốn hết ba tháng cuối cùng lấy được lòng tin của một nhóm nhỏ, lại tốn hơn một năm trèo lên trên, tiến vào tầng trung của ‘Tổ ưng’. Nhưng anh vẫn không tra ra được ‘Kền kền’ là ai, anh còn cần nhiều thời gian hơn.

‘Bồ câu’ vẫn luôn giữ liên lạc riêng với Quý Dũng Quân, anh nằm vùng giữa đám tội phạm cực kỳ hung ác, tình cảnh vô cùng nguy hiểm, thân phận mang tính cơ mật cao. ‘Bồ câu’ càng leo cao trong ‘Tổ ưng’, liên lạc với Quý Dũng Quân càng thận trọng, có khi 1-2 tuần mất liên lạc cũng có. Về sau ‘Bồ câu’ cung cấp một đầu mối quan trọng – Thương mại Kim Dương.

‘Tổ ưng’ lợi dụng thương mại Kim Dương để buôn lậu thuốc phiện và linh kiện súng ống, cũng lợi dụng công ty này để rửa tiền qua nhiều tài khoản khống ở nước ngoài của công ty.

Đây là đột phá to lớn trong hành động ‘Phục ưng’. Quý Dũng Quân kết hợp đội ma túy và đội hình sự, một bước tiêu diệt toàn bộ thương mại Kim Dương này, bắt nhiều tên tội phạm, tiêu diệt luôn con đường buôn lậu này. Nhưng Kim Dương cũng chỉ là một cái xác, pháp nhân và giám đốc cũng không phải ‘Kền kền’.

Cảnh sát gây thiệt hại nặng cho ‘Tổ ưng’ nhưng lại không bắt được ‘Kền kền’, mà hai tháng sau đó không có tin tức của ‘Bồ câu’. Việc này khiến Quý Dũng Quân cực kỳ lo lắng. Ông sợ ‘Bồ câu’ dữ nhiều lành ít.

Khi đó Lưu Tống phụ trách một vụ án liên quan đến nội bộ cảnh sát, trong nội bộ cảnh sát có người cấu kết mưu đồ với tập đoàn tội phạm, không những khống chế camera giám sát an ninh của thành phố mà còn can thiệp thậm chí gây ra không ít vụ án lớn mà cảnh sát đang điều tra.

Lúc Lưu Tống truy ra được kẻ phản bội, Quý Dũng Quân báo cáo chuyện ‘Bồ câu’ mất liên lạc hai tháng, cấp trên cực kỳ quan tâm, nói Quý Dũng Quân và Lưu Tống hợp tác, bí mật điều tra xem thân phận của ‘Bồ câu’ đã bị lộ hay chưa, bố trí hành động của ‘Phục ưng’ phải chăng cũng bị ảnh hưởng vì chuyện này.

Lưu Tống không tra ra được liệu nội gián trong đội cảnh sát có nhúng tay vào ‘Phục ưng’ không, mà lúc này Quý Dũng Quân cũng nhận được một tin tức quan trọng của ‘Bồ câu’ gửi đến – hoạt động buôn bán súng trái phép.

Quý Dũng Quân như nhặt được bảo bối, ‘Bồ câu’ vẫn còn sống!

Nhưng khi nghĩ lại, ông lại lo lắng. Lúc ‘Bồ câu’ gửi tin tức này hoàn toàn không sử dụng ám ngữ của bọn họ.

Quy tắc liên lạc của Quý Dũng Quân và ‘Bồ câu’ là Quý Dũng Quân không chủ động nhắn tin cho ‘Bồ câu’, giảm bớt rủi ro bại lộ của anh. Nhưng khi ‘Bồ câu’ nhắn tin tình báo cho ông sẽ dùng hình thức ‘giao hàng nhanh’ để gửi đến dãy số giả lập đã định sẵn.

Mở đầu tin mỗi lần đều là: ‘Chọn món giao hàng nhanh.’ Sau đó sẽ là đủ loại tên đồ ăn thức uống. Mỗi cái tên đều có một ý nghĩa. Sau khi nhắn tin xong, ‘Bồ câu’ sẽ xóa tin nhắn trên di động của mình.

Mà tin nhắn lần này của ‘Bồ câu’ lại là ‘Chọn món giao hàng nhanh.’ Phía sau lại trực tiếp nói: Súng, thời gian, địa điểm.

Ở đây có hai khả năng.

Một là xác thực ‘Bồ câu’ đã bại lộ, điện thoại của anh rơi vào tay ‘Tổ ưng’, Tổ ưng báo tin giả cho cảnh sát, muốn xác nhận thân phận của ‘Bồ câu’, thăm dò hành động của cảnh sát.

Cái còn lại là ‘Bồ câu’ chưa bại lộ, nhưng tình cảnh của anh vô cùng nguy hiểm. Anh chỉ có rất ít thời gian để mật báo ra bên ngoài bằng điện thoại, anh rất khẩn trương, không cách nào cẩn thận tổ chức ý nghĩa của biệt hiệu, thế là dùng ít chữ nhất để biểu đạt ý.

Hoạt động buôn bán súng phi pháp này chỉ diễn ra trong hai giờ, không kịp điều tra rõ ràng suy đoán kỹ càng, Quý Dũng Quân cược tin này là thật.

Quý Dũng Quân nhanh chóng báo cáo, rất nhanh cảnh sát đã tổ chức một nhóm nhỏ hành động cùng đội đặc công đến địa điểm bố trí giao dịch.

Quý Dũng Quân đã cược thắng.

Lần hành động này đại thắng, thu được một số lượng lớn súng ống, đạn dược tại chỗ, bắt được tám nghi phạm hai bên mua bán. Căn cứ vào khẩu cung của nghi phạm, sau đó trong vòng một tháng cảnh sát ra tay nhiều lần, tiêu diệt mấy nhà kho chế súng ống bí mật, còn có nhà xưởng chế thuốc phiện, tiếp tục bắt thêm nhiều người. Đây là vụ án quan trọng liên quan đến súng và thuốc phiện quy mô lớn nhất trong vòng ba năm nay của tỉnh. Quý Dũng Quân và ‘Bồ câu’ đã lập đại công.

Nhưng Quý Dũng Quân vẫn vô cùng lo lắng.

Ông đóng cửa phòng họp lại, thấp giọng nói với Lưu Tống: “Sắp một tháng nữa rồi, vẫn chưa tra ra thân phận của Kền kền. Trong hiện trường giao dịch súng lần trước lọt mất hai tên, có lẽ là đàn anh lớn trong hội, nhưng đám lâu la bị bắt này lại không thể nói được tên thật của hai người này, một người là Dũng ca, một người Mãnh ca, toàn cái quỷ gì không. Cũng không có điểm gì đặc thù, đều là tóc húi cua, mặt mũi nghiêm nghị, mắt không to không nhỏ, mũi không cao không thấp, phác họa chân dung gặp khó khăn. Mấy lần hành động sau tuy chúng tôi có tra ra được cứ điểm và nhà xưởng của bọn chúng, nhưng phần lớn đồ trong đó đều đã dời đi rồi. Bọn chúng vẫn giống như trước kia, bắt đầu biến mất rồi. Chúng tôi cần nhiều thời gian hơn, nhưng tôi sợ Bồ câu không còn thời gian nữa.”

Nghe được một lúc thì Lưu Tống đã hiểu, hành động giao dịch bị cảnh sát phá, nhà kho bị tiêu diệt, ‘Tổ ưng’ chắc chắn sẽ hoài nghi có nội gián. Sau vụ thương mại Kim Dương bị tra ra, ‘Bồ câu’ bị áp chế hai tháng không thể chuyển tin tình báo, cho thấy có khả năng anh đã bị để mắt tới. Mà tuy là hành động của tháng này thu hoạch rất lớn, nhưng vẫn như lúc trước chưa thể hoàn toàn diệt trừ ‘Tổ ưng’. ‘Kền kền’ còn trong tối, hắn có thời gian và sức lực để thanh lý môn hộ.

Bây giờ ‘Bồ câu’ ở ‘Tổ ưng’ thêm một ngày thì lại gần một bước với cái chết.

“Hai giờ sáng hôm nay cậu ấy nhắn cho tôi cái này.” Quý Dũng Quân lấy điện thoại ra cho Lưu Tống xem.

‘Cẩn thận.’

Lưu Tống nhìn chằm chằm hai chữ kia, chau mày.

Quý Dũng Quân nói: “Lão Lưu, nội bộ chúng ta thực sự không có người thông đồng với Tổ ưng chứ?” Kền kền lần nào cũng thoát được, nếu không phải nhận được tin từ trước thì hắn thật sự quá cao minh rồi.

“Không tra ra được có liên quan.” Lưu Tống cũng cực kỳ để tâm việc này, ông chân thành nói: “Sau chuyện Phó cục Chúc, toàn tỉnh bị thanh tra gắt gao, cấp trên ai cũng bị quét một lần, ai cũng cẩn thận từng li từng tí, dù có may mắn thoát được cũng không dám ngoi đầu lên trong thời điểm này. Hơn nữa, mức độ cơ mật của tài liệu về Bồ câu ngay cả tôi cũng chưa từng nhìn thấy. Phó cục Nghiêm, anh, tôi, chỉ ba
người chúng ta biết sự tồn tại của cậu ấy.”

Lưu Tống lại nhìn điện thoại của Quý Dũng Quân: “Tại sao không phải giao hàng nhanh nữa?”

“Đây không phải là tình báo, đây là nhắc nhở.” Quý Dũng Quân nói.

“Tín hiệu điện thoại thế nào?”

“Vẫn vậy, nhắn xong thì tắt máy.”

Lưu Tống không nói nữa. Trước đó Quý Dũng Quân từng nói với ông, ‘Tổ ưng’ quản lý nghiêm ngặt, nội ứng ‘Bồ câu’ hai năm bị yêu cầu đổi số điện thoại ba lần, mà hai lần sau đều là số do ‘Tổ ưng’ cấp. ‘Bồ câu’ có lý do hoài nghi số điện thoại này sẽ bị giám sát, anh đành phải giấu cả điện thoại và sim điện thoại liên lạc với Quý Dũng Quân đi. Thời điểm bình thường không cần tới đều trong tình trạng tắt máy.

Quý Dũng Quân nói tiếp: “Địa điểm mở máy của cậu ấy ở đường Hòa Bình.”

Đường Hòa Bình.

Giang Húc Hồng theo sát Liễu Vân chạy đến đường đối diện, xông vào ngõ nhỏ.

Cô gái leo lầu kia bấu lấy lưới sắt phòng trộm của cửa sổ, cẩn thận dẫm lên mép trên cửa sổ phòng trộm ở lầu hai, ép người vào chuẩn bị leo xuống.

Cô nghe được động tĩnh, cúi đầu nhìn, mặt lộ vẻ kinh hãi.

Cái cúi đầu này khiến Giang Húc Hồng nhìn thấy rõ mặt cô, vẫn rất giống, nhưng chỉ là giống mà thôi. Giang Húc Hồng cảm thấy không phải Trần Hân. Bà nhìn về phía Liễu Vân.

Vẻ mặt Liễu Vân có chút sững sờ, Giang Húc Hồng không kịp nghĩ có phải bà quá thất vọng hay không thì thấy cô gái leo lầu kia làm rớt một thứ từ trên người xuống.

Một tiếng ‘cộp’ vang nhỏ, đồ vật rớt ngay trước mặt Giang Húc Hồng.

Tim Giang Húc Hồng thót lên một nhịp, súng.

Cô gái kia càng bối rối, cô đè thấp người xuống, cố gắng tiếp cận Liễu Vân, run giọng nói: “Dì ơi, cứu con với. Con bị lừa tới đây, bọn họ ép con tiếp khách. Bọn họ có súng, nhân lúc bọn họ không chú ý con trộm súng chạy đi. Cứu con với, cầu xin dì, giúp con báo cảnh sát được không?”

Hốc mắt Liễu Vân tức khắc nóng lên, giang hai cánh tay về phía cô gái: “Con ơi!”

Giang Húc Hồng lập tức lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Cô gái kia nhanh chóng tiếp tục leo xuống, Liễu Vân ở phía dưới đã chuẩn bị sẵn tư thế tiếp ứng cho cô.

Giang Húc Hồng vừa báo cảnh sát xong, một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên thò đầu ra từ cửa sổ lầu ba, nhìn thấy cô gái chạy trốn kia, hắn ta hét lớn một tiếng, chửi tục, sau đó bỗng nhiên lùi vào trong.

Cô gái kia bị dọa sợ thét lên, Liễu Vân cũng khẩn trương la to: “Nhanh, xuống đây.”

Giang Húc Hồng theo quán tính gọi điện thoại cho Nghê Lam, bà vừa gọi điện thoại vừa quan sát xung quanh, muốn tìm người qua đường hỗ trợ.

Thiệu Gia Kỳ dồn sức đánh tay lái, sau khi rẽ phải nhấn ga chạy như bão táp: “Đồ gì! Súng! Con mẹ nó biết ngay mà!”

Dính vào Nghê Lam thì không có chuyện gì tốt, coi vận may này! Tuyệt rồi!

Đưa cô về nhà? Lại còn mua bánh ngọt? Dỗ tiểu công chúa? Lại còn mua hai phần?

Nghê Lam không để ý tới lời phàn nàn của Thiệu Gia Kỳ, cô bò xuống chỗ ngồi phía sau, gập ghế sau lại, lấy ra một túi hành lý xách tay. Chiếc xe này là Lam Diệu Dương tặng cho cô đi, có quần áo vật dụng thường ngày cô hay dùng.

Thiệu Gia Kỳ nhìn kính chiếu hậu thấy Nghê Lam đá giày cao gót ra, đổi sang giày thể thao. Cởi áo vest ra, mặc vào áo khoác thể thao. Miệng ngậm thun cột tóc, cột tóc đuôi ngựa rồi đeo khẩu trang lên.

Thiệu Gia Kỳ quả thực sắp phát điên, cô rống thật lớn tiếng: “Như vậy là không nhận ra em à?”

Nghê Lam lại đội chiếc mũ lưỡi trai lên.

Thiệu Gia Kỳ lại rống lên: “Chúng ta có súng không?”

“Không có.”

Thiệu Gia Kỳ: “…”

Không kịp nói gì, hai người đã thấy Giang Húc Hồng. Bà cùng một phụ nữ trung niên khác đang che chở cho một cô gái trẻ lùi về sau. Cô gái kia cầm súng trong tay giơ ra phía trước, lớn tiếng thét lên.

Phía trước họ là hai tên thanh niên dáng vẻ lưu manh, trong tay bọn chúng cũng có súng.

Hai bên giơ súng về phía nhau nhưng không ai nổ súng.

Rất sợ. Thiệu Gia Kỳ thầm nghĩ.

Hai tên đàn ông cũng không hoàn toàn muốn đuổi theo cô gái kia, bọn chúng giơ súng uy hiếp người xung quanh giãn ra, chạy về phía chiếc xe bên cạnh.

Thiệu Gia Kỳ còn chưa dừng xe xong đã nghe Nghê Lam hét lớn: “Mở cửa.”

Thiệu Gia Kỳ nhấn xuống khóa, Nghê Lam đẩy cửa xe lao ra ngoài như một mũi tên.

Hai tên đàn ông đã chạy lên xe, người xung quanh trốn xa chừng nào thì tốt chừng đó. Xe khởi động, một bóng người cao gầy lao đến, tay vung côn xoạt xoạt.

Xe đã bắt đầu chạy, Nghê Lam xông lên nắp capo xe, vung côn choang một tiếng về trước kính xe.

Kính xe bị bể, tên lái xe bị dọa đến kêu to.

Xe lái về phía trước, Nghê Lam lăn một vòng trên đỉnh xe theo quán tính, rơi xuống đất.

Chiếc xe kia chạy chệch ra vài phần, suýt chút va vào lối đi bộ. Nhưng cuối cùng lái xe vẫn vững tay lái. Nghê Lam té xuống đất lăn một vòng, nhảy lên một cái, côn đã tuột khỏi tay, cô cũng mặc kệ, chạy nhanh về phía chiếc xe.

Thiệu Gia Kỳ trợn mắt há hốc mồm, thấy Nghê Lam phất tay với cô kêu to: “Đuổi theo! Ngăn hắn lại!”

“Mẹ nó! Mẹ nó!” Thiệu Gia Kỳ nhấn chân ga đuổi theo. Cô chỉ là một người quản lý thôi nha!

Chiếc xe bị mất kính của hai tên này bị những chiếc xe khác trong làn đường ngăn cản tốc độ, bọn chúng nhìn trong gương chiếu hậu thấy một chiếc xe đang đuổi tới, cùng… một người phụ nữ!

Tốc độ chạy của Nghê Lam cực nhanh, cô dốc hết sức chạy, dọa ngừng mấy chiếc xe điện.

Thiệu Gia Kỳ cố gắng ngăn chiếc xe chạy trốn. Chiếc xe kia chạy chưa xa, cuối cùng ngay khúc quẹo chỗ giao lộ tông họ va vào một biển quảng cáo ven đường.

Hai người đàn ông vội vàng đẩy cửa xe chạy trốn, Thiệu Gia Kỳ ở sau xe bọn họ lập tức giẫm phanh mới không đụng vào.

Nghê Lam đã đuổi tới! Tay cô khẽ chống vào nắp sau xe nhảy qua, vừa khéo tóm được tên đàn ông vừa xuống xe từ ghế phụ.

Tên đàn ông kia còn không kịp phản ứng, súng đã bị Nghê Lam cướp. Nghê Lam bẻ tay hắn, đá gối, chặt tay vào phần gáy, tất cả động tác chỉ trong một hơi thở, tên kia ngã xuống đất trong nháy mắt.

Tên đàn ông xuống từ ghế lái chớp mắt đã thấy Nghê Lam cầm súng chỉa vào hắn.

Tên kia nuốt nước miếng, cầm súng giằng co với Nghê Lam, cố gắng giả vờ hung ác quát: “Đứng yên, tao nổ súng đó.”

Nghê Lam tới gần hắn, hoàn toàn có khí thế: “Lúc tao nghịch súng, mày còn chơi với bùn, mày nghĩ mày có thể nhanh hơn tao à?”

Thiệu Gia Kỳ ôm ngực trong xe lo lắng nhìn tình cảnh trước mắt. Nghê Lam thật sự có độc, một giây trước cô còn cảm thấy cô ấy phiền chết được, giờ lại cảm thấy cô ấy siêu đẹp trai. Đẹp như thế cần gì đàn ông chứ.

Tên đàn ông cầm súng bị dọa đến run chân, vừa định nói gì thì trước mắt đã hoa lên, tay đau đớn, trời đất quay cuồng.

Nghê Lam đã tiến lại đủ gần, ra tay trong nháy mắt.

Cướp súng, gạt chân, đá xoáy. Tên đàn ông bị đạp bay ra ngoài, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

“Vừa rồi là tôi khoác lác ấy.” Hai tay Nghê Lam ước lượng hai cây súng, nói với tên kia: “Anh già hơn tôi vậy chắc chắn không thể nghịch bùn rồi. Nhưng mà câu này thì thật, tôi đoạt súng chắc chắn nhiều hơn anh sờ vào nó.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện