Đây mà là lựa chọn cái rắm.
Khưu Tự nhìn Hàn Châu một chút.
Hàn Châu mặt không đổi sắc ngồi xuống, cũng nhìn lại anh ta.
Khưu Tự nhìn thấy được ngầm ý trong mắt Hàn Châu.
Thế là anh ta cũng ngồi xuống, hỏi Nghê Lam: “Đi theo cô thì làm sao?”
“Thứ nhất, tôi sẽ bảo vệ mạng của hai người.
Đồng ý không?” Nghê Lam nói.
Khưu Tự gật đầu.
“Muốn bảo vệ mạng của hai người thì phải đối phó với lão đại tiền nhiệm của hai người, vì xem ra hắn ta có vẻ không chịu dừng tay.
Đồng ý không?”
Khưu Tự lại gật đầu.
“Chỉ cần đồng lòng đối phó với lão đại tiền nhiệm của hai người, cảnh sát tạm thời sẽ liệt hai người vào diện hợp tác.
Biểu hiện của hai người sẽ quyết định kết quả xét xử sau này.
Chuyện này chắc chắn tự hiểu, không cần gật đầu nữa.”
Khưu Tự thoáng nhìn Hàn Châu, Hàn Châu vẫn không có biểu cảm gì.
Nghê Lam lại nói: “Bây giờ nói cho tôi biết chú Tiền bán rẻ hai người là ai?”
Khưu tự còn chưa lên tiếng, Hàn Châu đã nói: “Không biết.”
Nghê Lam nhìn anh chằm chằm.
Khưu Tự cũng nhìn anh.
Lam Diệu Dương nghe xong thì ngẩn người, Âu Dương Duệ là biểu cảm sớm đã đoán được: “Những người này không dễ mở miệng vậy đâu.”
Anh nói với Nghê Lam: “Thử hỏi chuyện Khưu Tự bị bắt xem.”
Nghê Lam nhìn chằm chằm Hàn Châu một lúc lâu, rốt cuộc tha cho anh, chuyển sang Khưu Tự: “Cụ thể thì anh bị bắt lúc nào, ở đâu? Anh có biết bọn họ không?”
Khưu Tự còn chưa mở miệng, Hàn Châu đã nói: “Nó đã nói là người của Kim Khổng Tước.
Vậy các người hỏi thẳng Kim Khổng Tước không được sao? Tối nay cảnh sát đã để mắt tới Tiểu Hồng, lại vây tra Kim Khổng Tước, bọn họ còn phái ba chiếc xe đi bắt Khưu Tự, đây cũng là chuyện các người nắm được.
Cô nói mình lợi hại như vậy, số này cũng biết xe kia cũng biết, vậy thì bắt hết lại rồi hỏi.
Điện thoại của chú Bồi cô cũng lấy rồi, nên tra cái gì, tra được gì, tự cô không tính được sao? Xem ra thì chúng tôi cho đủ manh mối với đóng góp nhiều rồi.
Nếu ở đây mà cô cũng thẩm vấn như cảnh sát, không bằng để chúng tôi đến đồn cảnh sát cho rồi, còn có chút cảm giác nghi thức.”
Lam Diệu Dương hơi nhíu mày, Hàn Châu này lại dùng chiêu bài khó chơi này.
Âu Dương Duệ nói: “Thấy không, kiểu lưu manh này có kinh nghiệm đối phó với cảnh sát nhiều hơn Nghê Lam.
Trước khi anh ta tìm được đường lui, anh ta sẽ không nói rõ ngọn ngành đâu.
Hôm nay chúng ta bắt được Kim Khổng Tước và Khưu Tự, anh ta cũng muốn chờ xem chúng ta điều tra ra được gì.
Còn nữa, anh ta cũng không nói thực sự tin Khưu Tự.
Anh ta đang diễn cho Khưu Tự xem.
Nghê Lam, cô hiểu không?”
Nghê Lam đã hiểu.
Âu Dương Duệ tiếp tục nói với Nghê Lam, “Cô đi trước đi, để bọn họ có chút không gian, xem thử rốt cuộc Hàn Châu tính toán gì.
Huống hồ cô ở với bọn họ càng lâu, cô càng mất uy, dù sao cô không phải cảnh sát, không thể làm gì bọn họ.
Cáo mượn oai hùm cũng chỉ được trong chốc lát, duy trì chút khoảng cách với họ, để bọn họ không đoán ra được đường của cô mới tốt.”
Lam Diệu Dương tán thành: “Nghê Lam, nghe lời Âu Dương đi.”
Ý kiến của người trong ngành về loại chuyện thẩm vấn chuyên nghiệp này rất đáng tham khảo.
Anh lại trấn an Âu Dương Duệ, “Yên tâm, không để người ta mò ra nước cờ là điểm mạnh của Nghê Lam.”
Âu Dương Duệ thật muốn ‘haha’, cái này anh thật sự quá hiểu.
Nghê Lam ở bên kia đã bắt đầu phát cáu, cô đập tay lên bàn, chỉ vào Hàn Châu mắng: “Tôi hỏi anh sao? Khưu Tự bị câm điếc à? Kim Khổng Tước là Kim Khổng Tước, Tiểu Hồng là Tiểu Hồng, cái gì cũng điều tra họ ra được thì cần các anh làm gì?”
“Chúng tôi vô dụng thì cô cũng không giữ chúng tôi lại.
Cái gì cũng nói cho cô biết, chúng tôi mới thành vô dụng, sau đó cô sẽ bán chúng tôi cho cảnh sát, lại cho anh bạn trai có tiền của cô chút lý lịch chính trị.” Hàn Châu mạnh miệng chửi lại: “Chúng tôi không phải đồ chơi của mấy người có tiền các cô.
Ông đây không làm chó, không nghe thấy à!”
Nghê Lam giận dữ, vung bàn tay qua.
Vậy mà Hàn Châu đã chuẩn bị trước, cũng không quan tâm có bị đánh trúng hay không, nhảy dựng lên lao về phía cây súng trên mặt bàn.
Anh vừa nắm được khẩu súng đã bị Nghê Lam giữ chặt.
Hàn Châu phản ứng rất nhanh, co cùi chỏ đánh về phía ngực Nghê Lam.
Nghê Lam trở tay chặn lại, đoạt khẩu súng trong tay Hàn Châu.
Hàn Châu vừa ra tay, Khưu Tự liền theo ngay.
Anh ta nhào ngay vào một khẩu súng khác trên bàn.
Nghê Lam chống nhẹ mặt bàn nhảy vọt lên ngăn cây súng, đá một cước mạnh vào vai Khưu Tự.
Khưu Tự chật vật mới cướp được súng từ tay Nghê Lam, nhưng cả người bị đá văng ra ngoài.
Anh ta đụng đổ bình phong, lăn tới chỗ ghế sofa, đầu đập vào bàn trà.
Nghê Lam đạp bay Khưu Tự, một giây sau quét chân về phía Hàn Châu.
Họng súng của Hàn Châu vừa mới chỉ về phía cô thì tay đã bị đá lệch đi, súng văng ra ngoài, va vào tường nghe cái cốp, rồi rớt xuống đất.
Hàn Châu không quan tâm khẩu súng, xoay người đá một cước về phía Nghê Lam.
Nghê Lam vừa đáp xuống đất liền nghiêng người tránh đi, nhanh chóng đánh trả lại một quyền ngay chính giữa xương sườn của Hàn Châu.
Hàn Châu kêu một tiếng đau đớn, lại đánh tới Nghê Lam.
Nghê Lam bước lệch qua một bên tránh đi lần nữa.
Hai người đánh nhau, Hàn Châu hung mãnh, đáng tiếc hoàn toàn không phải đối thủ của Nghê Lam.
Thân hình anh cao lớn, ra đòn mạnh mẽ, nhưng tốc độ Nghê Lam nhanh hơn hẳn, di chuyển nhanh chóng, vị trí linh hoạt.
Hàn Châu đánh liên tiếp hai đòn cũng không trúng Nghê Lam, trái lại lại bị Nghê Lam đánh trúng lần nữa.
Nghê Lam ra đòn không nói đến số lượng mà nói đến chất lượng, đánh trúng chỗ đau.
Hàn Châu nhăn nhó mặt mày, cắn chặt răng đánh tới Nghê Lam.
Khưu Tự ôm lấy đầu bò từ dưới đất lên liền thấy Nghê Lam nắm chặt nắm đấm của Hàn Châu, quét chân một cái, cả người Hàn Châu bị hất tung lên rồi nện xuống đất.
Khưu Tự cầm súng chỉ vào Nghê Lam hét lớn: “Dừng tay!”
Nghê Lam quay đầu nhìn về phía anh ta, cũng hét lên với anh ta: “Nổ súng đi, đồ ngu, có đạn sao!”
Khưu Tự sững người, lúc này mới phát hiện hộp đạn trên súng đã bị gỡ.
Nhưng lúc nãy anh ta nhảy bổ tới cướp súng thấy khẩu súng vẫn rất tốt.
Trước đó lúc Nghê Lam kiểm tra súng, anh ta thấy cô có lắp hộp đạn vào.
Khưu Tự trợn mắt nhìn.
Chỗ này không phải trong xe, Nghê Lam không bị không gian nhỏ giới hạn, lại có ưu thế thân hình linh hoạt.
Bây giờ mới đúng là tình cảnh dùng vũ lực cứng đối cứng.
Hàn Châu bò từ dưới đất lên, hét lớn một tiếng lại lao về phía Nghê Lam, muốn ôm ngang Nghê Lam quăng xuống đất.
Nghê Lam trong nháy mắt bị anh ôm ngang thì bám lấy vai anh nhảy lên.
Một chân vắt trên vai, một chân kẹp lấy bên sườn anh, xoay một cái.
Thế phi thân chữ thập.
Khưu Tự nhìn không rõ động tác của Nghê Lam, chỉ thấy Hàn Châu bị Nghê Lam kẹp vật xuống đất.
Cánh tay bị Nghê Lam giữ chặt, cần cổ bị khóa chặt.
Hàn Châu kêu thảm thiết.
Nghê Lam