Lam Diệu Dương không nhìn thấy bóng dáng Nghê Lam, anh vội vàng nhìn màn hình.
Nghê Lam có đeo camera trên người, anh nhìn hình ảnh trên camera có thể thấy được tình huống bên cô.
Đầu tiên Nghê Lam nấp bên ngoài dải cây xanh phía sân sau, quan sát tình hình bên trong một hồi.
Không có bảo vệ hay mấy tên lâu la, không có gì bất thường.
Nghê Lam cúi thấp người nhanh chóng chạy về phía bên tường phòng Tiểu Hồng, lẩn vào trong bóng tối.
Lam Diệu Dương luôn cảm thấy có gì đó không đúng, không nhịn được dặn đi dặn lại: “Em cẩn thận một chút.”
Nghê Lam khẽ đáp lại, quan sát kỹ xung quanh, rồi trèo lên đường ống bên tường, đạp lên khe hở hốc tường gạch, bò lên lầu hai.
Cửa sổ thứ tư lầu hai là phòng Tiểu Hồng.
Vừa rồi Nghê Lam ở dưới lầu quan sát, màn cửa kéo kín, không có ánh đèn.
Cửa sổ thứ ba ngược lại lộ ra một khe nhỏ, đèn sáng, dường như có người.
Nghê Lam trèo lên trên, áp người vào cửa sổ phòng số ba nhìn thử, bên trong có một cô gái đang hút thuốc lướt điện thoại.
Nghê Lam lại chuyển sang phòng số bốn, dán miếng nghe lén lên cửa kính để nghe thử, bên trong không hề có chút âm thanh nào.
Nghê Lam cúi đầu nhìn khoảng sân nhỏ phía dưới, trống trơn không có người.
Nghê Lam đưa tay thăm dò mở cửa sổ, cửa khóa kéo không ra.
Nghê Lam tiếp tục trèo lên lầu, cửa sổ căn thứ tư lầu ba cũng là phòng ở, là của con trai.
Lúc Nghê Lam leo lên, người kia đúng lúc vừa nghe điện thoại vừa đi đến bên cửa sổ.
Nghê Lam vịn ống áp sát vào tường.
Người đàn ông kia giống như muốn kéo màn cửa, kéo được một nửa thì phía bên kia điện thoại ầm ĩ lên, liền đứng bên cửa sổ kích động nói chuyện.
Lam Diệu Dương nhìn màn hình đứng yên bất động cùng tiếng nói chuyện lớn tiếng của người đàn ông kia, nhíu mày.
Đột nhiên, điện thoại của Lam Diệu Dương vang lên.
Lam Diệu Dương giật nảy mình, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Anh vừa nhìn thì thấy là cuộc gọi của mẹ Hứa Quyên, liền nhận máy.
“Mẹ, giờ con đang bận, chút nữa con gọi lại.” Lam Diệu Dương vội nói.
“Đang làm gì đó?” Hứa Quyên hỏi.
“Chút nữa nói cho mẹ biết.”
“Ừm.” Giọng Hứa Quyên có phần không vui.
“Thực ra mẹ muốn bàn bạc với con chuyện tiệc mời, mẹ thấy vẫn nên hủy phần khiêu vũ của Nghê Lam thì ổn hơn.
Đợi con rảnh rồi thì chúng ta nói chuyện.”
Lam Diệu Dương: “…Dạ, có gì con gọi lại.”
Lam Diệu Dương thấy hình ảnh chuyển động, Nghê Lam tiếp tục trèo lên trên.
Lam Diệu Dương cúp điện thoại của Hứa Quyên.
Nghê Lam bò lên sân thượng.
Tòa nhà Kim Khổng Tước không cao, chỉ có ba tầng, nhưng diện tích rất lớn.
Cửa chính ở hướng Tây Nam, mà ký túc xá của nhóm Tiểu Hồng ở phía cuối hướng Đông.
Nghê Lam biết bố cục kiến trúc Kim Khổng Tước, hai thang máy, một thang khu đông, một thang khu tây.
Mà cô không tìm thấy tín hiệu hình ảnh camera là ở lầu ba khu Tây.
Khu sân thượng của Kim Khổng Tước có một số đồ dùng sinh hoạt, máy nước nóng năng lượng mặt trời, bể nước, giá phơi đồ các loại.
Nghê Lam cẩn thận đi qua khu Đông, sát tới gần khu Tây.
Bỗng nhiên Lam Diệu Dương gọi cô lại: “Nghê Lam, anh thấy không thích hợp, quá thuận lợi rồi.”
Nghê Lam ngừng bước, trốn sau rào chắn bể nước khu Tây.
Quả thực rất thuận lợi.
Nghê Lam quan sát xung quanh, chỉ có camera bốn góc, mười giây camera xoay một lần.
Trên sân thượng đầy chướng ngại vật, góc chết camera rõ ràng, đối với cô mấy chiếc camera này không có gì đáng sợ.
“Hình ảnh có gì không ổn hả?” Nghê Lam hỏi Lam Diệu Dương.
“Không.” Lam Diệu Dương đổi qua nhìn hình ảnh trên camera, toàn bộ bình thường.
“Nhưng cảnh sát đưa một nhóm người đi điều tra, Kim Khổng Tước không mở cửa, không có khách, sao lại không có chút phòng bị nào.”
“Không phải không có, mà hơi ít.” Nghê Lam nhớ lại.
Cửa trước có bốn tên bảo vệ, vừa rồi Trần Châu đi vào, trên hành lang vẫn có mấy tên lâu la qua lại.
Sân sau không có bảo vệ cũng bình thường, vì bọn họ đều đi theo dõi Khưu Tự, chờ chặn đường Hàn Châu, kết quả bị cảnh sát gom đi.
“Bọn họ bị em đụng xe lúc trên đường.” Lam Diệu Dương càng nghĩ càng thấy không đúng, “Nghĩ gần thì cứ cho là bọn họ không phản ứng gì, còn nghĩ xa, nếu Khưu Tự khả nghi, hẳn là sớm biết Hàn Châu có liên hệ với em.
Nếu như anh ta là người của Kim Khổng Tước thì đã báo cáo rồi.”
“Cho nên lúc anh ta báo chỗ phòng làm việc có vấn đề, em càng phải nhanh chóng đi xem.
Không phải vừa nãy mới nói sao?” Nghê Lam có chút không vui.
“Em đã đến đây rồi.
Em vào xem thử.
Bọn họ có thể sẽ sửa chứng cứ, em giúp Âu Dương Duệ tìm hiểu một chút, chuẩn bị về sau.”
Đạo lý chính là cái này, nhưng Lam Diệu Dương vẫn thấy không đúng.
“Chờ chút, Nghê Lam, anh nhớ ra rồi, Khưu Tự biết Hàn Châu có liên hệ với em, anh ta muốn liên lạc với Hàn Châu, tại sao không tìm em.
Như vậy không phải an toàn nhất sao?”
“Đúng, nhưng việc này càng chứng minh Khưu Tự có vấn đề.
Em phải nhanh chóng đi vào không phải sao?” Giọng nói Nghê Lam nghiêm túc: “Anh làm em chậm trễ, Kim Khổng Tước lại xóa được nhiều nội dung trong ổ cứng đó.”
Lam Diệu Dương bị nghẹn, anh chỉ đành nói: “Anh liên lạc với Âu Dương, nói anh ấy cho người tới chi viện em ngay.”
“Ok.” Nghê Lam không từ chối, chờ cảnh sát đến, Kim Khổng Tước bị kinh động, hẳn cô đã xong việc rồi.
Cô nói một câu: “Có tình huống gì em cũng ứng phó được.
Cảnh sát đang điều tra bọn họ, bọn họ không dám nổ súng bừa.”
Chỉ cần không phải bắn nhau, cô tự tin một đánh mười.
“Em đừng đắc ý quá, cảnh giác chút.” Lam Diệu Dương khẽ quát, rốt ruộc phát hiện ra bất an trong lòng là gì.
Đêm nay Nghê Lam thắng liên tục, đánh đâu thắng đó, quả thực khí thế như lửa.
Cô sẽ khinh địch.
Anh rất hiểu cô.
Bất kể người ngoài ra mặt khích lệ tán thưởng cô thế nào, anh vẫn hiểu rõ tật xấu của cô nhất.
Lam Diệu Dương nói xong câu này, điện thoại di động kêu một tiếng, là tin nhắn Hứa Quyên gửi tới.
Lam Diệu Dương không để ý đọc, anh nghe Nghê Lam