Nghê Lam vượt đèn đỏ.
Đêm đã khuya, ngã tư đường đều không người không xe, cô vừa lảm nhảm trong đầu: “Xin lỗi xã hội, mọi người đừng học theo tôi”, vừa giẫm chân ga vượt đèn đỏ.
Nghê Lam dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.
Về đến nhà lập tức kết nối server với chương trình của cô, bắt đầu tìm kiếm.
Giang Tân!
Nghê Lam vào server lục ra video lúc cô xông vào Kim Khổng Tước tối nay, chụp lại tướng mạo Giang Tân rồi lại lục số điện thoại của Giang Tân trong lịch sử điện thoại của Kim Thụ Bồi.
Nghê Lam cũng tra cả tài khoản sớm nhất đăng hình bất nhã cô bị đám nam nhân lõa thể vây quanh.
Số điện thoại đăng ký không phải Giang Tân, Nghê Lam lục tài liệu trong server một phen thì lại có số này.
Số này lưu dưới tên ‘A Dũng’ trong danh bạ máy A Sinh – Khưu Tự.
Nghê Lam: “…”
Tên này lưu hai số.
Theo lịch sử cuộc gọi của Khưu Tự thì số này đã lâu rồi không gọi.
Rất có thể là số của Hàn Châu trước đây.
Nghê Lam nhìn dãy số này một hồi, cười lạnh.
Khiêu khích sao?
Bồ câu đã chết, dùng số trước đây của Bồ câu phạm tội.
Mà cô với Hàn Châu vừa kết thành một đội, lại dùng số trước đây của Hàn Châu gây án?
Chứng tỏ Hàn Châu phải chết sao?
Giết chết người cô bảo vệ – đây là báo trước, hay còn ám chỉ gì khác.
Nghê Lam gọi điện thoại cho Trần Châu, bảo anh điều thêm một ít vệ sĩ tới nhà họ Lam.
Hệ thống camera an ninh ở nhà họ Lam ban đầu do cô đích thân lắp đặt, có gì bất thường nó sẽ lập tức báo tin cho công ty bảo an gần đó và đồn cảnh sát gần nhất.
Nghê Lam nhắn nhủ Trần Châu một số công việc, lại vào kiểm tra hệ thống an ninh nhà họ Lam từ xa, xác nhận không có vấn đề gì, cô mới nhắn tin cho Lam Diệu Dương: ‘Anh ở nhà vài ngày đi.
Tối nay đừng về đây.’
Có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng một chút để thông báo, cũng có thể giải thích rõ ràng một chút.
Nhưng cô còn đang giận đây, còn lâu cô mới làm.
Phía Lam Diệu Dương vẫn còn đang chăm chú nghe Lam Cao Nghĩa dạy bảo.
“Bây giờ hai đứa vui thì cứ vui, nhưng cũng phải nghĩ tới tương lai.” Lam Cao Nghĩa nói rất chân thành, “Con mạo hiểm theo con bé, có thể theo bao lâu? Con bé vác cái balo lên là có thể đi bất kỳ lúc nào, nhưng gốc rễ của con là ở đây.
Ở nhà, ở công ty đều có trách nhiệm của con.
Là con chủ động tình nguyện gánh trách nhiệm, vậy con nên làm cho tốt.
Phá án không phải trò chơi.
Lần trước là vì hệ thống an ninh nhà họ Lam chúng ta và Blue bị tội phạm lợi dụng, có rủi ro bảo mật nghiêm trọng, bị cuốn vào vụ án, không thể không tham dự.
Nhưng bây giờ con lập phòng thám tử Nhị Lam Thần, rốt cuộc là có kế hoạch gì? Nếu muốn tập trung làm nghệ sĩ, thì để Nghê Lam cố gắng cho tốt, hoặc là ký thêm hai cái cũng được.
Nhưng bây giờ xem ra các con có kịch khác.”
Lam Diệu Dương không khỏi giải thích: “Lúc vừa mới thành lập văn phòng đã có người viết thư cho Nghê Lam xin giúp đỡ, tụi con mới bắt đầu tiến hành điều tra.
Hơn nữa, Nghê Lam cũng không phải không tập trung, giao công việc cho cô ấy, cô ấy đều hoàn thành, hơn nữa chuyện khiêu vũ khai tiệc…” Lam Diệu Dương thở dài trong lòng; “Nghê Lam có cố gắng luyện.”
Lam Cao Nghĩa không vạch trần con trai, với danh tiếng của Nghê Lam và tài nguyên của Blue, nếu như Nghê Lam thật sự muốn phát triển trong giới giải trí, sao có thể chỉ có chút công việc như hiện tại.
Lam Cao Nghĩa chỉ nói: “Ba mẹ chỉ có ý kiến vậy thôi, các con cố gắng suy nghĩ một chút.”
Tin nhắn điện thoại Lam Diệu Dương vang lên, anh lấy ra xem.
Thấy câu nói kia của Nghê Lam, lòng anh trầm xuống.
Cả nhà cũng không cho anh về? Nóng đến như vậy.
Sắc mặt Lam Diệu Dương không tốt, đút di động vào túi áo.
“Sao thế?” Lam Cao Nghĩa thấy vẻ mặt anh không ổn, hỏi.
“Không có gì.” Lam Diệu Duong nói: “Nghê Lam ngủ rồi, nói muộn quá sợ con về không an toàn, kêu con ở nhà một đêm.”
Nói dối có chút đau lòng, Lam Diệu Dương mím môi.
Tính xấu này của Nghê Lam thật làm người ta dễ giận.
Làm gì mới cãi nhau có một chút đã không cho người ta về nhà ngủ.
Lam Cao Nghĩa đang tính nói gì đó thì cửa phòng làm việc bị gõ vang.
Lam Cao Nghĩa kêu người vào, đẩy cửa vào là Trần Châu.
“Lam tổng, tiểu Lam tổng.” Trần Châu cầm một cái hộp đồng hồ, “Nghê Lam vừa gọi điện tới, yêu cầu chuyển mức độ quản lý nơi này lên cấp một, tôi đã điều chuyển một số vệ sĩ tới, Nghê Lam đã xác nhận hệ thống rồi.
Chiếc đồng hồ an toàn này là cho Lam tổng.”
Lam Cao Nghĩa nhìn Lam Diệu Dương.
Nghê Lam ngủ rồi?
Biểu cảm trên mặt anh vẫn duy trì rất khá, anh nhận hộp, lấy đồng hồ ra đưa cho Lam Cao Nghĩa: “Ba, ba đeo lên đi.”
Điện thoại và đồng hồ của Lam Diệu Dương đã được kết nối với phần mềm an toàn của phòng thám tử, bao gồm thông tin, định vị các loại, nhưng cân nhắc đến vấn đề riêng tư, liền không đề cập tới thiết bị truyền tin của bọn họ với Lam Cao Nghĩa, chỉ là lúc có chuyện sẽ đưa bọn họ một chiếc đồng hồ.
Nhất định Nghê Lam đã điều tra được manh mối gì.
Lam Diệu Dương kiểm điểm lại sự hẹp hòi vừa nãy của mình, càng hối hận bản thân anh nổi giận với cô.
Con gái gặp phải chuyện như vậy đã rất oan ức rồi, anh không kịp thời an ủi, còn trách cô nên cô tức giận là phải, anh quá kém cỏi rồi.
Lam Cao Nghĩa cầm chiếc đồng hồ kia, thở dài, hỏi Lam Diệu Dương: “Con thật sự hài lòng với cuộc sống như vậy sao?”
Lam Diệu Dương nói: “Trước khi quen biết Nghê Lam, không phải chúng ta cũng trải qua cuộc sống như vậy sao? Nhà chúng ta, tòa nhà công ty, vẫn luôn có nhiều biện pháp an ninh hơn gia đình bình thường.
Hàng năm chúng ta chi cho công ty bảo an rất nhiều tiền.
Chị gái, anh rể đều từng bị uy hiếp tính mạng, con cũng từng nhận bưu kiện đe dọa tình ái.
Weibo đã nói không chiếm được con thì sẽ giết con, ba còn nhớ rõ không? Tụi con từ nhỏ đã được dạy làm sao phối hợp với vệ sĩ bảo an, phải cẩn thận không bị bắt cóc.
Những thứ này không liên quan tới Nghê Lam.”
Lam Cao Nghĩa nhất thời nghẹn lời.
Lam Diệu Dương tiếp tục nói: “Quen Nghê Lam rồi, hệ thống an ninh của chúng ta thành cấp cao nhất, các biện pháp an ninh đều theo trình độ quốc tế, mấy thứ này có lấy tiền cũng không mua được.
Đồng hồ này, nếu như là công ty bảo an thì phải trả thêm tiền mới có thêm dịch vụ, ba không phải cũng sẽ tăng tiền mua thêm sao? Hơn nữa cả nhà mỗi người phát một cái.
Từ bé trong balo con đã