Lưu Tống đề xuất hiệp trợ, rất nhanh cảnh sát thành phố L đã đồng ý, bọn họ phái người đưa Hoàng Hương Như quay về trấn Lâm Thủy.
Trong lúc chờ Hoàng Hương Như, Lưu Tống và Thẩm Hoa không hề nghỉ ngơi.
Xem lại bản án cũ là quá trình tẻ nhạt lại rườm rà, mà thông tin có ích bọn họ tìm được ít tới đáng thương.
Với một số lượng lớn hồ sơ án cũ mà không có chút manh mối cụ thể là tìm cái gì, giống như mò kim đáy biển vậy.
Ở thôn Đại Hà và trấn Lâm Thủy, hơn 30 năm trước gần như không có quy trình thủ tục nào chính thức.
Sau khi nghiêm trị vụ lừa bán người, từng kiện hồ sơ mới được chỉn chu lại, lúc này mới có rất nhiều hồ sơ vụ án được sửa sang lưu trữ.
Nhưng ghi chép thông tin hồ sơ khó tránh khỏi có sơ sót, lại có rất nhiều nội dung ghi chép không có ích gì với nhóm Lưu Tống, cũng rất khó liên kết mối liên quan giữa các hộ với nhau.
Vì trợ giúp nhóm Lưu Tống tra những việc trước đây, toàn bộ cảnh sát trên trấn đều được triệu tập tăng ca, mà vị sư phụ Dương Đức nói, cảnh sát già Hạ Vũ khoảng gần ba giờ chiều chạy đến sở cảnh sát.
Hạ Vũ là vị cảnh sát già hiểu rõ tình huống trước đây nhất, bao gồm Dương Đức, thì nhóm cảnh sát trẻ tuổi giỏi đều do một tay ông dẫn dắt.
Ông ở bệnh viện thành phố làm phẫu thuật sỏi thận, vốn còn đang truyền nước, buổi sáng nghe Dương Đức nói tình hình liền nhanh chóng chạy về từ bệnh viện.
Hạ Vũ biết Quản Hoài, cũng biết Lưu Đông và Hoàng Hương Như.
Trước đây ông là một cảnh sát trẻ tuổi trên trấn, tràn đầy nhiệt huyết, vì có thể mặc được bộ đồng phục cảnh sát mà rất tự hào.
Nhưng thực tế khiến ông cảm thấy khó khăn, rất nhiều chuyện không quản lý được, không cách nào quản, dân thường còn hung dữ hơn cảnh sát.
Mấy cảnh sát già ba phải đều có kinh nghiệm và đạo lý của họ.
Không ít người từ từ thích ứng với hoàn cảnh, không thích ứng được thì đi.
Hạ Vũ không đi, ông vừa thích ứng hoàn cảnh vừa mong hoàn cảnh thay đổi, cũng cố gắng để thay đổi.
Hạ Vũ từng bị xa lánh, cũng từng bị tiền bối cười nhạo.
Nhưng ông vẫn tập trung vào công việc của mình.
Ngày tháng sẽ càng ngày càng tốt, huy hiệu cảnh sát sẽ càng ngày càng sáng, Hạ Vũ vẫn luôn tin là vậy.
Về sau, toàn bộ mọi thứ thật sự đã khác.
Có thay đổi lớn, cũng có thay đổi từ từ.
Hạ Vũ rất nhiệt tình.
Thay đổi là một quá trình gian nan, nhưng ông vui vẻ.
Ngày Hạ Vũ đến bệnh viện thành phố làm phẫu thuật, nhóm Thẩm Hoa vừa tới.
Hạ Vũ cũng không biết thượng cấp ở tỉnh lân cận muốn tới làm gì, nhưng hôm nay nhận điện thoại của Dương Đức, hiểu rõ được tình huống, Hạ Vũ không thể tiếp tục ở bệnh viện nữa.
Hạ Vũ nhổ dây truyền nước, nhanh chóng làm thủ tục xuất viện, gọi xe đi đến trấn.
Lúc ông tới văn phòng, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, trên trán toàn là mồ hôi.
Dương Đức nhanh chóng kéo ghế cho sư phụ.
Hạ Vũ vừa áy náy vừa nói với nhóm Lưu Tống: “Xin lỗi, tôi bệnh không đúng lúc, làm chậm trễ vụ án rồi.”
Lưu Tống vội khoát tay khách sáo, đồng nghiệp của Hạ Vũ rót nước cho ông.
Hạ Vũ thở dốc một hơi, nói: “Tôi có ghi chép lại tình hình trước đây của thôn Đại Hà.
Cụ thể mọi người muốn điều tra cái gì?”
Thẩm Hoa cẩn thận nói lại một lần tình tiết vụ án và phương hướng điều tra cho Hạ Vũ, đang nói thì con gái Hạ Vũ đưa ghi chép tới.
Đó là một cái rương lớn, con gái và con rể Hạ Vũ cùng đưa tới.
Hạ Vũ mở rương ra, bên trong là sổ cũ xếp chỉnh tề, gáy sổ và bìa đều ghi rõ năm và tên các loại.
“A Ngọc kia tôi rất ấn tượng.” Hạ Vũ lật từng quyển sổ ghi chép, “Tôi không biết tên bà ta, tôi còn phải tra từ điển.
Tìm được rồi, chỗ này.
Tên bà ta là Hám Nhiễm Ngọc.”
Hạ Vũ rút ra một quyển sổ: “Trong chữ Môn có một chữ Cảm (dũng cảm), đầu là chữ Thảo, phía dưới là Nhiễm (mặt trời từ từ dâng lên).”
Hạ Vũ nhanh chóng đem sổ ghi chép năm đó ghi xem một lần, tìm tới phần ghi chép Hám Nhiễm Ngọc.
Ông chỉ vào nội dung nói: “À, đúng rồi, chỗ này, tôi ghi lại chuyện của bà ta.
Bà ta bị bán vào thôn Đại Hà năm 80, năm đó mới 15 tuổi.
Lúc đầu tôi hỏi, năm 81 có trốn một lần, năm 83 lại trốn một lần nữa, nhưng cũng có người trong thôn nói trốn mấy lần, chỉ nói không rõ cụ thể quá trình.”
Hạ Vũ cầm quyển sổ đưa cho Thẩm Hoa.
Lưu Tống và Thẩm Hoa cùng nhau xem.
Giấy trên sổ đã ố vàng, nhưng không có dấu vết ẩm mốc.
Nhìn thấy được là chủ nhân rất chú ý bảo vệ chúng.
Chữ viết bên trong nhanh, hơi loạn, nhưng sắp xếp chỉnh tề, có thể thấy rõ, hẳn là đã sửa sang chép lại một lần.
Có năm phần liên quan đến Hám Nhiễm Ngọc trong sổ ghi chép của Hạ Vũ.
Tất cả đều là tư liệu ông ghé thăm người dân ở thôn lưu lại.
Mỗi một thông tin đều ghi rõ năm nào ngày nào và hỏi ai.
Cách viết rất nhất trí, tên người hỏi chuyện có ghi mấy người, cái nào nghi vấn đều ghi chấm hỏi ở phía sau.
Trong sổ ghi chép, năm 90 Hạ Vũ có gặp Hám Nhiễm Ngọc một lần, cũng là lần duy nhất gặp trực tiếp bà ta.
Lúc ông hỏi tên thì bà ta nói cho ông cách viết như thế nào nhưng cười nhạo ông: “Hỏi tên để làm gì, hỏi chữ làm gì, anh có biết chữ không? Tôi không thiếu đàn ông.”
Lúc đó Hạ Vũ nói rõ mình là cảnh sát, muốn hỏi nhà bà ta ở đâu, nhưng còn chưa dứt lời thì sắc mặt Hám Nhiễm Ngọc đã thay đổi khi nghe ông nói là cảnh sát: “Cảnh sát toàn là đồ xấu xa.
Cút ngay, đừng có nói chuyện với tôi, anh sẽ hại chết tôi.”
Hám Nhiễm Ngọc nói xong thì nhanh chóng quay đi.
Về sau Hạ Vũ ghi chép đoạn đối thoại, ghi chú: Ý thù địch rất nặng, phía sau vẽ dấu chấm hỏi.
Thời gian ngày 3 tháng 9 năm 90.
Hạ Vũ tiếp tục lục cái rương, lấy ra một quyển sổ khác: “Hoàng Hương Như ở quyển này.
Bà ta vẫn ở lại trong thôn, về sau dời thôn cùng về đây.
Lúc nhân viên giải cứu buôn người bà ta một mực không muốn đi, nói hai đứa bé đều ở đây, đây là nhà của bà.
Mẹ bà ta có đến, nhưng Hoàng Hương Như cũng không đi.
Về sau mẹ bà ta không đến nữa.
Lúc tôi chỉnh sửa lại, ghi chép mấy người như Hoàng Hương Như là một nhóm.”
“Hám Nhiễm Ngọc thuộc nhóm nào?” Thẩm Hoa hỏi.
“Vụ án chưa giải quyết.” Hạ Vũ nói: “Chỉ là cá nhân tôi ghi rõ ở đây.
Năm 93 lúc đại thanh tra, Hám Nhiễm Ngọc đã mất tích rồi.
Người trong thôn đều nói đã chết.
Tôi đã hỏi hết những người có thể hỏi..” Hạ Vũ nhìn thoáng qua quyển sổ trên tay Thẩm Hoa, “Ừm, chỗ này có ghi, tôi hỏi người trong thôn, người cuối cùng nhìn thấy Hám Nhiễm Ngọc là Hoàng Hương Như.
Thời gian mất tích là tháng 9 năm 90, lúc đó đã ba năm rồi, Hoàng Hương Như nói ngày tháng cụ thể bà ta không nhớ.
Buổi sáng Hám Nhiễm Ngọc ra khỏi nhà họ Lưu, sau đó không trở về nữa.
Khi đó, bé thứ hai của Hoàng Hương Như được hai tuổi, thai thứ ba bị sẩy không lâu sau.”
Lưu Tống đọc thấy đoạn ghi chép này.
Đằng sau Hạ Vũ còn viết: Vì đã nói chuyện với cảnh sát???
Sau đó Hạ Vũ liền hỏi dò người dân trong thôn về Hám Nhiễm Ngọc.
Nhưng lúc đó chính phủ đại thanh tra tình huống buôn người ở thôn Đại Hà, người dân trong thôn nói ít được thì bớt nói, có thể không nói thì không nói.
Hám Nhiễm Ngọc này đã mất tích ba năm, người dân trong thôn đương nhiên không thừa nhận có người này.
Mà Hoàng Hương Như sau này cũng đổi lời, nói không nhớ mình đã từng nói.
Người thân trong nhà từng người ra đi, bà ta không nhớ rõ nữa.
Nếu không phải Hạ Vũ từng gặp qua người thật, đã từng ghi chép, chỉ sợ Hám Nhiễm Ngọc này thật sự không có ghi chép gì trong hồ sơ chính phủ.
Cũng may Hạ Vũ không hề từ bỏ, ông liệt kê những người cùng tình huống này ở trong thôn thành một sơ đồ, sửa sang lại thăm hỏi và ghi chép, mỗi năm đều ghé vào thôn hỏi một chút.
Hạ Vũ lấy báo cáo tên Hám Nhiễm Ngọc, ông cảm thấy tên người này rất đặc biệt, có lẽ trong vụ án mất tích sẽ có ghi chép của bà ta.
Người nhà bà ta, cha mẹ khẳng định vẫn đang tìm.
Nhưng những năm gần đây ông đã tra kho dữ liệu liên quan rất nhiều lần, nhưng không tìm được ghi chép mất tích nào tương ứng.
Hạ Vũ lấy ra hết ghi chép lúc ông còn làm nhân viên.
Lưu Tống, Thẩm Hoa và mấy người khác cuối cùng đã hiểu rõ tình hình của Hám Nhiễm Ngọc.
Hám Nhiễm Ngọc ở thôn Đại Hà 10 năm, 15 tuổi tới, 25 tuổi mất tích.
Vì mãi không sinh con, lại mấy lần muốn bỏ trốn, tình cảnh bà ta ở trong thôn cực kỳ thảm.
Năm 81, 83, hai lần bà ta trốn đi đều bị bắt lại, vẫn là Quản Hoài xử lý, Quản Hoài không lập hồ sơ, xử lý theo tranh chấp gia đình, đưa thẳng Hám Nhiễm Ngọc về nhà họ Lưu.
Tình huống này là sau khi Quản Hoài về hưu, Hạ Vũ có hỏi người già trong thôn, ông ghi lại trong sổ.
Trước đây người già trong thôn còn nói Hám Nhiễm Ngọc còn ô uế với