Dương Hiểu Phương có bảy tám phần giống một người.
Trần Hân.
Con gái Liễu Vân.
‘Tiểu Hồng biết Dương Hiểu Phương!’ Đây là thông tin tối qua Hàn Châu bị Nghê Lam đánh thì lộ ra.
Ngay trước mặt Khưu Tự.
Những ý nghĩ liên tiếp xuất hiện trong đầu Nghê Lam, cô đang định nói gì đó thì điện thoại vang lên rồi.
Nghê Lam vừa nhìn thì thấy là Trâu Úy, nhanh chóng nghe máy.
“Chúng tôi mất dấu rồi.” Trâu Úy nói.
Nghê Lam: “!!!”
Trâu Úy: “Anh ta đã chuẩn bị tâm lý sẽ có người theo dõi, có người tiếp ứng anh ta.
Lúc anh ta đi xuyên qua công viên thì đột nhiên chạy nhanh, lợi dụng cây cối với mấy công trình xây dựng ngăn cản tầm mắt chúng tôi.
Chúng tôi đuổi theo thì không thấy người nữa.
Tìm một hồi lâu cũng không có, nhất định là anh ta lên chiếc xe nào đó.”
“Shit.” Nghê Lam giận đến đập xuống ghế ngồi.
Game, nhất định là trong game.
Khưu Tự chỉ có thể liên lạc với bên ngoài thông qua cách này.
Lúc anh ta rời đi không cầm theo điện thoại, bây giờ không cách nào truy tung tích.
Phương thức truy tung truyền thống nhất đã có sai sót.
Nghê Lam siết chặt tay.
“Chúng tôi tra camera xung quanh một chút xem có tìm ra manh mối nào hay không.” Trâu Úy nói: “Cũng phái người đi xem xét địa chỉ lấy giấy tờ Hàn Châu nói.
Mọi người bên đó cẩn thận.”
Nghê Lam cúp điện thoại, lần nữa hét lớn với Hàn Châu: “Nhanh thông báo Tiểu Hồng rời khỏi đó.”
“Xảy ra chuyện gì?” Hàn Châu lấy điện thoại ra, nhưng anh hoàn toàn không rõ rốt cuộc bây giờ là tình huống gì.
“Nói ra rất dài dòng, mau kêu cô ta đi trước đi.” Nghê Lam nói.
“Kêu cô ta tới cục cảnh sát gần đó, đường Đông Hối Hưng, từ hướng đông cao ốc Hối Hưng tới ngã tư đường rẽ phải, đi thẳng khoảng 600m.
Ngay lập tức, chạy đi.” Lam Diệu Dương nói.
Hàn Châu không hỏi thêm, nhanh chóng bấm dãy số của Tiểu Hồng.
Reng ⁓⁓ reng⁓⁓
Điện thoại đổ chuông rồi.
Nhưng Tiểu Hồng không nghe máy.
Hàn Châu bắt đầu lo lắng.
“Tiếp tục gọi.” Lam Diệu Dương nói, anh vỗ vỗ vào thành ghế lái: “Trần Châu, tăng tốc.”
Nghê Lam nhanh chóng gọi điện thoại cho Âu Dương Duệ: “Âu Dương, Khưu Tự chạy rồi.”
“Tôi nghe nói rồi.” Âu Dương Duệ nói.
“Tiểu Hồng không nghe điện thoại.
Người anh sắp xếp thế nào, hỏi tình huống bên bọn họ một chút xem sao.” Nghê Lam nói: “Tôi nói chú Tôn nối tần số truyền tin.”
Không thể quan tâm tài khoản game, không còn thời gian nữa, phải giải quyết vấn đề của Tiểu Hồng trước.
Nghê Lam cúp điện thoại, gọi cho Tôn Triết Ngôn.
Tôn Triết Ngôn nhanh chóng khởi động chương trình, kéo mấy người vào trong kênh nói chuyện.
Âu Dương Duệ đeo tai nghe lên.
Trâu Úy đeo tai nghe lên.
Quan Phàn đeo tai nghe lên.
————-
Trong quán trà, Tiểu Hồng cúi đầu ăn mì, điện thoại để trên bàn, cô nhìn không rời mắt.
Cô không chú ý tới một người đàn ông đang đi đến, hỏi nhà vệ sinh ở đâu, sau khi đi một vòng quan sát kỹ địa hình cửa hàng thì ngồi vào sau lưng cô.
Người đàn ông kia gọi một ly nước, lúc phục vụ mang ra thì nói hắn ta đang chờ bạn nên tạm thời chưa gọi đồ ăn.
Phục vụ nghe theo rồi đi ra.
Phòng ăn rất nhỏ, trang trí đơn giản bằng gỗ thô.
Bàn nhỏ vuông ghế gỗ tựa lưng, khoảng cách giữa hai bàn cũng không lớn.
Người đàn ông gọi điện thoại, sau đó đặt điện thoại lên bên tai, hắn ta kéo dịch cái ghế.
Tiểu Hổng cảm thấy hơi chật nên kéo ghế lên phía trước, nhưng cái ghế phía sau cứ được đà lấn tới, càng lúc càng gần, sau đó cô bị một vật cứng dí sau lưng.
“Tiểu Hồng, chào mày, đừng nhúc nhích.
Nổ súng ở chỗ thế này tao cũng không muốn đâu.
Tốt nhất là mày đừng ép tao.” Người đàn ông kia giống như đang nói chuyện điện thoại, nhưng lời là nói với Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng lập tức cứng đờ người.
“Giang ca không cho phép mày rời đi.” Người đàn ông kia nói, “Mày không thể rời đi.
Mày muốn chết à?”
Tiểu Hồng hoảng sợ, ngón tay đều run lẩy bẩy.
“Hay là mày