Tối nay trăng sáng nhạt, ẩn sau một tầng mây.
Bên cạnh cầu Sa Giang có một trạm gác, bên trong có nhân viên quản lý trực ban.
Nhân viên trực ban chủ yếu phụ trách tuần tra tình huống bất thường trên cầu và đường sông, nổ mìn bắt cá, câu trộm, bơi lội, tự sát các loại, còn phải đảm bảo an toàn trên cầu.
Hôm nay nhân viên trực đêm họ Trần, tuần tra một lần khu vực lân cận không có tình huống gì, ông trở lại trạm gác lấy di động xem phim, đang xem mê mẩn thì bỗng nhiên có một chiếc xe chạy tới.
Chiếc xe dừng lại, ông Trần lưu ý chiếc xe kia một chút.
Đã hơn nửa đêm, muốn qua cầu thì qua, muốn lên làn xe thì lên, quẹo xe vào cái chỗ này làm gì?
Một cô gái thân hình thon thả nhìn qua rất già dặn bước xuống, đi tới trạm gác, ông Trần dừng phim trong điện thoại, mở cửa sổ trạm gác ra.
“Chào chú.
Cháu là Trâu Úy.” Cô gái kia nói, móc thẻ từ trong túi ra, chiếu sáng cho ông Trần xem.
“Cháu là cảnh sát, đang điều tra, tính hỏi thăm chú một chút.”
Ông Trần cầm thẻ xem một chút, vội vàng trả lại, mở cửa đi ra khỏi phòng, khách khí hỏi: “Cảnh sát à, xin hỏi có chuyện gì?”
“Tối nay có một vụ bắt cóc, chúng cháu hoài nghi kẻ tình nghi đưa người bị hại về hướng này, không biết chú có phát hiện gì không? Ví dụ xe cộ qua cầu có gì bất thường? Hay là có người có cử chỉ lén lút ở bờ sông hay không? Kẻ tình nghi lái xe là nam hơn 20 tuổi đi cùng một người phụ nữ hơn 30 tuổi.
Bọn họ bắt cóc một người phụ nữ hơn 50 tuổi.”
Ông Trần vội vàng lắc đầu: “Không có, tôi không thấy gì.
Cô liên lạc với công ty của chúng tôi chưa? Ở đầu cầu với lối đi bộ bên bờ sông có camera giám sát, nếu có tình huống gì, hẳn là bên công ty có thể thấy được.
Nhưng nếu có tình huống, bọn họ cũng sẽ thông báo cho chúng tôi đi thăm dò.
Tôi không nhận được thông báo.”
Trâu Úy nói: “Tụi cháu đi thẳng qua đây kiểm tra, vẫn chưa liên lạc với công ty các chú, chú có thể cho cháu phương thức liên lạc không? Nên tìm ai?”
Ông Trần gọi điện thoại báo trực ban, sau đó nói: “Tôi cho số các cô tự hỏi đi, cảnh sát tới tra hỏi, có bắt cóc gì, tôi vừa khéo cũng phải báo cáo công ty, để mấy người trực ban khác cũng lưu tâm một chút.”
“Được, cảm ơn chú.
Chú báo cáo đi.” Trâu Úy ở một bên chờ.
Ông Trần gọi điện thoại cho trực ban của công ty, lại gọi điện thoại cho chủ quản trạm gác.
Sau đó ông nói với Trâu Úy: “Cô chờ một chút, chủ quản của bọn tôi đang liên lạc với mấy nhân viên khác hỏi, chút nữa mới báo lại.”
“Được.” Trâu Úy lại lấy điện thoại ra, đưa ba tấm ảnh điều tra cho ông Trần xem: “Một nam một nữ cao thế này, người bị hại là người này, chú có từng gặp bọn họ không?”
Ông Trần còn đang xem hình, có hai người đàn ông xuống xe, đi về phía bên này, một người trong đó hô: “Trâu Úy, thế nào rồi?”
“Chờ một chút.” Trâu Úy đáp lại, quay sang nói với ông Trần: “Đó là đồng nghiệp của cháu, tên Ngô Thuần.”
Ông Trần khẽ gật đầu, liếc nhìn hai người đàn ông kia.
Người đồng nghiệp của Trâu Úy nhìn vô cùng bình thường, nhưng người đàn ông tóc húi cua bên cạnh anh ta thì không giống lắm, nhìn có chút lạnh lùng tàn nhẫn.
Thanh niên tóc húi cua kia nói: “Đã nói với mấy người rồi, đã chạy từ lâu rồi, ai tới đây chờ mấy người bắt.”
Nam cảnh sát đập mạnh lên đầu người nọ: “Bớt nói nhảm đi.
Anh nói cho rõ ràng sớm, đừng để chúng tôi tốn sức.
Nếu tra ra được anh đang nói láo thì anh biết tay.”
Xem ra tên tóc húi cua là kiểu nghi phạm, lúc này ông Trần mới chú ý tới người này đeo còng tay.
“Hàn Châu.” Trâu Úy nói với tên tóc húi cua: “Nếu anh biết bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì, trốn thế nào, tốt nhất bây giờ anh nói cho rõ ràng.”
“Tôi không biết gì hết.” Hàn Châu ra vẻ bất cần hỗn láo.
“Các người thích mò mẫm như vậy thì cứ mò đi.”
Ông Trần xem xong ảnh, nói với Trâu Úy: “Chưa từng gặp.
Ngại quá, không giúp được gì.”
Trâu Úy khẽ gật đầu, quay sang nói với Ngô Thuần, “Tôi gọi điện thoại cho đội trưởng.”
Trâu Úy xoay người đứng ra xa một chút gọi điện thoại.
Ngô Thuần chỉ chỉ Hàn Châu, nói với ông Trần: “Người kia vóc dáng rất giống anh ta, cũng cao như vậy.”
Ông Trần vẫn lắc đầu: “Không đặc biệt thấy người như vậy.”
Ngô Thuần còn tính nói gì thì Hàn Châu bên cạnh đột nhiên vùng dậy, một tay ấn anh xuống, móc ra một khẩu súng từ thắt lưng anh.
Ngay sau đó đá văng anh một cước, cũng nhanh chóng vọt tới chỗ ông Trần, vặn tay ông Trần một cái, chỉa súng lên đầu ông.
Ngô Thuần và ông Trần đều giật nảy mình.
“Hàn Châu!” Ngô Thuần hét lớn một tiếng.
Đợi lúc ông Trần phản ứng lại, hai chân mềm nhũn ra.
Trâu Úy nghe thế lao đến, cô móc súng ra chỉa vào Hàn Châu: “Hàn Châu! Bỏ súng xuống!” Cô nói xong bất mãn nhìn Ngô Thuần: “Còng tay hắn đâu?”
Ngô Thuần sờ bên hông: “Anh ta trộm chìa khóa.”
Ông Trần đổ mồ hôi lạnh sau lưng, mấy người làm cảnh sát này có thể đáng tin một chút không chứ.
“Hàn Châu! Đừng làm chuyện ngu xuẩn!” Trâu Úy nghiêm nghị hét lớn, “Đừng ép tôi nổ súng.”
“Đừng, đừng nổ súng.” Ông Trần đáp thay cho Hàn Châu.
“Hàn Châu!” Ngô Thuần hét lớn.
Hàn Châu cũng hét lên: “Lui lại! Tránh hết ra! Tôi sẽ không quay về với mấy người.
Đừng ép tôi bắn chết ông ta! Lui ra phía sau!” Anh vừa hét vừa kéo ông Trần về phía xe.
Ông Trần sợ quá la lên: “Đừng đừng, mấy người đừng nổ súng.”
Ngô Thuần vây bên này xe, Trâu Úy ép hướng đầu xe.
Hàn Châu ấn súng vào huyệt thái dương ông Trần, “Lui lại!”
Ngô Thuần và Trâu Úy đều lùi lại mấy bước.
Hàn Châu áp ông Trần đi đến bên cạnh xe, “Mở cửa.” Anh nói với ông Trần.
Ông Trần nhanh chóng làm theo.
Cửa xe mở, Trâu Úy hét lớn một tiếng: “Anh trốn không thoát đâu! Buông ông ấy ra!”
Hàn Châu bỗng nhiên dùng sức đẩy ông Trần ra, ông Trần văng ra xa.
‘Pằng’, một tiếng súng vang.
Hàn Châu kêu thảm một tiếng.
Ông Trần nhìn lại, tên gọi là Hàn Châu này bị trúng đạn ở bụng rồi.
Anh ta ôm bụng, có máu.
Trâu Úy phóng về hướng Hàn Châu, Hàn Châu đưa tay bắn một phát, Trâu Úy bỗng nhiên bổ nhào về phía trước.
Một tiếng pằng, súng bắn lệch.
Ngô Thuần ở một bên phóng về phía ông Trần, kéo ông tới phía sau cây ngồi xuống.
Hàn Châu nhân cơ hội này lên xe, trước đó xe vẫn cắm chìa khóa không tắt máy, Hàn Châu nhấn chân ga, vội vã đi.
Trâu Úy chạy đuổi theo.
Ngô Thuần chửi to: “Mẹ nó.” Anh quay đầu hiền lành hỏi ông Trần: “Chú có bị sao không? Có bị thương không?”
Ông Trần lắc tay liên tục: “Không có, không có.”
Ngô Thuần lấy điện thoại ra bấm số báo cáo: “Hàn Châu cướp súng lái xe chạy trốn rồi!” Anh báo thời gian, loại xe, bảng số, giọng điệu vội vàng.
Ông Trần vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn sau kinh hãi, ông nghe Ngô Thuần khẩn trương như vậy có chút thương cảm cho anh.
Súng cũng bị cướp rồi, chắc là họa lớn? Tiền lương tháng này không còn? Có giữ được việc không? Nhưng ông lại cảm thấy đáng đời, thật vô dụng, cắt tiền lương cũng không oan cho anh.
Ngô Thuần nhìn biểu cảm của ông Trần, đứng thẳng dậy đi ra xa nói chuyện điện thoại.
Ở xa xa, Trâu Úy cũng đang gọi điện thoại.
“Nhiệm vụ hoàn thành.
Bồ câu cất cánh rồi.”
Một lát sau, Ngô Thuần gặp Trâu Úy.
Ông Trần đã lấy lại tinh thần, ở ngoài trạm gác kích động gọi điện thoại kể cho mọi người chuyện mình gặp phải.
Trâu Úy lo lắng: “Tôi không biết phát súng kia của tôi có ổn không? Lỡ như anh ấy bị thương nặng…”
“Đã nói rõ là nếu bị thương nặng quá thì anh ta không lên xe.
Anh ta quyết định đi có nghĩa là không có vấn đề.”
Hàn Châu cắn rắng, lần theo bụng, vết thương rất đau, nhưng anh biết viên đạn không trúng sâu, hẳn là bị trầy da.
Thời cơ kia, Trâu Úy ra tín hiệu “Buông ông ấy ra”, anh đã thả ra, cũng đứng vững góc độ.
Nhưng vết súng này Trâu Úy bắn có tốt hay không, anh hoàn toàn không biết.
Bây giờ không có thời gian kiểm tra kỹ vết thương, anh cũng không muốn kiểm ra, anh nhất định phải đến đường Lưu Ly.
Nhưng trước khi đến đó, anh còn một khảo nghiệm.
Có xe cảnh sát từ nơi xa chạy qua, tiếng còi hụ của cảnh sát vang inh ỏi.
Nhưng xe Hàn Châu chạy dọc đường không có người cản trở.
Hàn Châu cúi đầu nhìn vết thương đang chảy máu, anh cảm thấy vẫn còn tốt, không có vấn đề.
Hai cảnh sát mặc thường phục lái xe theo sau Hàn Châu băng qua một chỗ đậu xe, hộ tống anh đi về đường Lưu Ly.
Còn cách đường Lưu Ly khoảng 3 km, Hàn Châu quẹo xe vào đầu hẻm nhỏ.
Cảnh sát hộ tống anh lái xe qua hẻm nhỏ, không quẹo theo cùng anh.
“Tàu ngầm số một báo cáo, Bồ câu thuận lợi tới trạm trung chuyển, ngừng theo dõi.”
“Trung tâm chỉ huy nghe rõ, đã nhận tin.”
Viên cục dẫn theo Quan Phàn đuổi tới trung tâm chỉ huy, trên màn hình lớn, thiết bị định vị GPS xe Hàn Châu đã dừng lại rồi.
Tất cả mọi người nín thở, Bồ câu có thể bay tiếp hay không liền phải đợi trạm trung chuyển xem xét đánh giá.
Hàn Châu dừng xe trong góc, nhân viên cảnh sát Lôi Tinh Hà từ trong chỗ tối vọt ra, ra dấu với Hàn Châu: “Đi!”
Hàn Châu đẩy cửa xe ra, bước nhanh theo Lôi Tinh Hà.
Một nhân viên cảnh sát khác nhanh chóng chạy lại xe kiểm tra tình huống, xem xét có sơ hở không.
“Tàu ngầm số hai đã đón được Bồ câu.”
Lôi Tinh Hà đưa Hàn Châu lên chiếc xe chỉ huy đặc công, bên trong có rất nhiều màn hình, các loại thiết bị chỉ huy, Từ Cương, Âu Dương Duệ, Nghê Lam đều ở trên xe, còn có hai người Hàn Châu không quen biết.
Nghê Lam lấy hộp sơ cứu ra, đeo găng tay y tế lên, dùng ánh mắt ra hiệu chỗ kế bên mình: “Đến, để tôi kiểm tra xem tình huống của anh có thể đi hay không.”
Hàn Châu ngồi xuống, kéo áo lên, lộ ra phần bụng bị thương: “Tôi cảm thấy còn có thể.”
Từ Cương và Âu Dương Duệ bọn họ rất sốt sắng, vây lại đây quan sát vết thương của Hàn Châu.
Từ Cương cảm thấy tình huống so với dự kiến có chút hỏng bét, anh nhìn người đàn ông trung niên ngồi một bên, người đàn ông kia cúi đầu xem vết thương Hàn Châu, nhíu mày một hồi: “Có chút miễn cưỡng.”
“Lại là một vị lãnh đạo?” Hàn Châu hỏi.
“Bác sỹ.” Nghê Lam cướp lời, “Bọn họ sợ tôi giết chết anh.”
Hàn Châu cười cười, nhưng đau đớn lại khiến mặt anh vặn vẹo một chút, “Vết thương vẫn tốt, đúng không?”
“Không xem là lý tưởng.” Nghê Lam nói, “Nhưng cũng không đến nỗi hỏng bét không thể đi.”
Hàn Châu thở ra một hơi, vậy là được.
Nghê Lam quay đầu nói với bọn Âu Dương Duệ, “Anh ấy không sao, chút vết thương này vẫn có thể chống chịu được.”
Hàn Châu gật đầu.
“Bây giờ tôi sẽ gắn chip cho anh.” Nghê Lam nói với Hàn Châu, cô đưa Hàn Châu một miếng băng gạc dày.
Hàn Châu ngậm chặt, tiếp đó Nghê Lam lấy một cái kẹp nhọn gắp con chip cỡ nhỏ đã xử lý nhét vào dưới da vết thương của Hàn Châu.
Hàn Châu đau đến siết chặt tay, dùng sức cắn băng gạc.
Nghê Lam nhìn như không thấy, tiếp tục công việc trên tay.
“Được rồi, nhìn không ra.” Nghê Lam chuẩn bị xong xuôi, cẩn thận xem vài lần, cảm thấy không có vấn đề.
Từ Cương và Âu Dương Duệ cũng chăm chú nhìn, cảm thấy nhìn không ra.
Cấy chip dưới da có vấn đề là sẽ có vết thương, vết thương mới có thể còn sưng đỏ, v.v.
Vết thương dù nhỏ đến đâu cũng không thể thoát khỏi khi bị khám xét nghiêm ngặt toàn thân lúc trần truồng.
Hàn Châu cần một cuộc đọ súng với cảnh sát, một cái cớ để trốn thoát, theo đó vết thương trên người là hợp lý.
Phần bụng người mỡ mềm nhiều,