Edit: May
Beta: Su
"Chị Tiểu Âm, sao hôm nay chị không ở trong văn phòng?"
Giang Tiểu Âm mặc một chiếc áo choàng màu vàng, lúc này đang dán bùa chú khắp căn phòng, vừa dẫm chân lên đỉnh của khung cửa, vừa nghe điện thoại, đáp: "Hôm nay chị nhận sự ủy thác của người ta, phải ở trong căn hộ bị ma ám này một đêm, ngày mai sẽ nói rõ ràng với em sau."
Đáng lẽ nên chuyển cái ghế đẩu qua đây để tiện dán bùa.
Có một góc Giang Tiểu Âm đã thử dán đi dán lại rất lâu mà vẫn không được, nên cô có chút bực tức đem đồ trong tay vứt lên trên tủ giầy đối diện cửa.
"Thật không muốn đi lấy ghế đẩu a–––"
Cô dựa người vào cửa rồi đánh lên cánh cửa vài phát cho hả giận.
Giang Tiểu Âm là người phụ trách của văn phòng Giang Thiên Sư. Công việc chính của cô là xua đuổi tà ma, lệ phí tuy cao, song dựa vào danh tiếng không tồi nên cũng có rất nhiều khách hàng. Nhưng sự thực là, Giang Tiểu Âm hoàn toàn không có năng lực nhìn thấy quỷ.
Cô chỉ xem qua một vài cuốn sách cổ được mẹ để lại, học được chút đạo thuật Mao Sơn, biết vẽ ít bùa trừ ma.
Bởi vì những bùa chú cô vẽ có hiệu quả không tệ, cho nên đến nay vẫn không ai biết Giang Thiên Sư chẳng qua chỉ là một đạo sĩ giả.
"A, thật là..."
Mặc dù không tự nguyện, cô vẫn phải bê cái ghế đẩu ở phòng khách vào, có thể thấy trên mặt cô viết rõ hai chữ "không vui". Giang Tiểu Âm đang định quay người lại thì bỗng cảm thấy có thứ gì đó chạm vào người mình. Không những lạnh lẽo, mà còn toả ra hàn khí.
"Khúc Cẩn, có phải là anh không?" Giang Tiểu Âm e dè hỏi, cứng nhắc quay đầu lại, không thấy gì hết.
Khúc Cẩn là chủ nhân của căn phòng này, một tháng trước chết vì trúng độc tại đây, đến nay cảnh sát vẫn không tra ra được kẻ đầu độc. Giang Tiểu Âm nhận lời ủy thác của cha Khúc Cẩn, đến xem căn phòng luôn xảy ra những sự việc kì lạ này có thật là bị ám hay không.
Con quỷ này muốn làm gì? Muốn nhập vào thân xác cô hay muốn giết chết cô? Bùa chú của cô tại sao lại không có tác dụng?
Giang Tiểu Âm vận hành não bộ, đúng lúc định đưa tay cầm lấy lá bùa trên tủ giầy thì bỗng bị một bàn tay vô hình đặt lên ngực, rồi nút áo choàng từng cái bị cởi ra.
"Cái gì vậy?"
Sự lạnh lẽo của căn phòng khiến Giang Tiểu Âm run lên cầm cập, cô có thể cảm nhận được cơ thể người nào đó dán lên lưng cô, ôm chặt lấy cô. Nút áo choàng đã được tháo hết, áo ngực cũng đã được cởi ra.
Một đôi bàn tay có vẻ thon thả đặt bộ ngực không còn gì che đậy của cô, giống như chơi một món đồ chơi.
Giang Tiểu Âm không thể giãy thoát, cố gắng bình tĩnh lại. "Khúc Cẩn... Chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Cô nhớ rõ bức hình chụp Khúc Cẩn được cha mẹ anh cho xem.
Trong bức ảnh là người đàn ông lạnh lùng và đẹp trai với cặp kính vàng, đôi môi mỏng mím chặt, mái tóc ngắn màu đen được chải gọn gàng phía sau, nút áo sơ mi trắng được cẩn thận cài lên cao nhất. Con người anh toả ra một loại khí chất nghiêm túc, cẩn trọng.
Quả thực rất đẹp trai, nhưng cũng không thể dựa vào mình là quỷ mà ức hiếp cô!
"Ưm––"
Đáng tiếc nam quỷ này không hề có ý định ngồi xuống nói chuyện với cô. Bàn tay hết đùa giỡn bộ ngực lại chuyển hướng sang núm vú hồng hào trong tiếng ngâm nga của cô.
"Tại sao mình lại gặp phải một tên quỷ háo sắc như vậy chứ?" Giang Tiểu Âm dựa vào cửa, muốn khóc nhưng không biết nên khóc vì điều gì.
Nghe cô than thở, động tác của nam quỷ
sau lưng dừng lại một chút, dường như còn khẽ cười.
Sau đó, đôi tay luồn xuống cởi thắt lưng của Giang Tiểu Âm. Chiếc quần ống rộng màu trắng rơi ra ngay sau đó, và chiếc quần lót ren đen mà cô mới mua cũng được cởi ra.
Bây giờ, ngoài chiếc áo choàng bên ngoài ra thì Giang Tiểu Âm hoàn toàn khỏa thân.
"Người và quỷ khác nhau, Khúc Cẩn, chúng ta dừng lại được không?"
"Không được."
Giang Tiểu Âm đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng giống của người đàn ông trong bức ảnh.
Điều này rất không bình thường. Cô không thể nhìn thấy ma, đương nhiên cũng không thể nghe thấy tiếng của bất kỳ con ma nào. Nghe được âm thanh của quỷ khiến cô còn kinh sợ hơn việc sắp bị một con quỷ cường bạo.
Giang Tiểu Âm vẫn đang sợ hãi nên không phát hiện ra rằng, áo choàng của cô đã bị Khúc Cẩn sau lưng ném ra một bên. Hai mông trắng vểng lên, lộ ra rất rõ ràng trước mắt người đàn ông, cộng thêm tư thế áp người lên cửa của cô.
Trên mông giống như viết bốn chữ.
Nhanh chút cắm tôi.
Cảm giác lạnh lẽo từ mông kéo Giang Tiểu Âm trở lại từ thực tế, và cô quay mặt lại nhìn vào chiếc gương trên tủ giày. Trong gương, có hình ảnh một chiếc áo choàng bị treo lên, còn có một người phụ nữ nhỏ nhắn trần trụi, tựa vào cửa, tư thế giống như đang trong một cuộc hoan ái.
"Đây là lần đầu của tôi, nhẹ nhàng một chút có được không?"
Không thoát khỏi thì chỉ còn cách tiếp nhận, Giang Tiểu Âm chỉ thầm mong lần đầu tiên không quá đau đớn. Hơn nữa, ảnh chụp nam quỷ này rất đẹp trai, bản thân cũng không phải là chịu thiệt thòi.
"Được." Giọng nam nói bên tai cô. "Thực ra, tôi cũng là lần đầu tiên."
"A?"
Trong tiếng cảm thán của Giang Tiểu Âm, bàn tay của người đàn ông di chuyển xuống phía dưới, xoa xoa môi âm hộ, một ngón tay lạnh lẽo cắm vào âm huyệt của cô, từ từ xoay tròn giống lúc chơi đùa với núm vú của cô trước đó, rồi nhét thêm một ngón tay khác chơi đùa lỗ nhỏ.
"Thật chặt!" Nam quỷ cảm thán. "Thả lỏng một chút!"
"Không được..."
Giang Tiểu Âm cắn răng chịu đựng kích thích hạ thể truyền tới, lắc đầu để không phát ra những âm thanh xấu hổ.
"Nghe lời." Khúc Cẩn rút ngón tay ra và tát hai cái vào mông cô.
Nhìn cô ngoan ngoãn gật đầu thả lỏng âm huyệt gắt gao, Khúc Cẩn mới tiếp tục cắm ngón tay vào huyệt đạo, bắt đầu xoa tròn một cách chậm rãi.
"Thoải mái không?"
Tiểu huyệt lần đầu tiên được một người đàn ông đùa giỡn như vậy, không thể kìm nén mà phát ra âm thanh nũng nịu đầy cám dỗ: "Ưmm... thoải mái..."
"Thật dâm đãng!" Âm thanh lạnh lùng của người đàn ông giờ có chút xấu xa. "Bị một con quỷ không nhìn thấy chơi đùa đến thoải mái như vậy. Tự nhìn mình trong gương xem có giống như đang trong nhà người khác không biết liêm sỉ mà cởi sạch quần áo tự an ủi không?"