Văn Phòng Tình Dục Thiên Sư

Tự an ủi bị đánh gãy


trước sau

Edit: Kyler

Beta: Su

Côn thịt của cậu vừa to vừa thô, không chút nào thua kém so với Khúc Cẩn.

Giang Tiểu Âm tay chân nhẹ nhàng mà trở lại phòng mình, nằm trên giường nhưng trong đầu óc đều là hình ảnh côn thịt của Tô Nghi Tu cùng với tiếng rên rỉ gọi tên mình của cậu kiêm cả những lời nói không ổn kia.

Có phải cậu vẫn luôn dùng quần lót của cô để tự an ủi hay không?

Tưởng tượng đến cảnh này, Giang Tiểu Âm liền cảm thấy cả người tê dại, tiểu huyệt phía dưới thậm chí bởi vì quần lót đụng vào mà bắt đầu có chút ngứa ngáy.

Tất cả đều là do có người bỏ thuốc cô, thế cho nên cô mới mẫn cảm và dễ dàng động dục như vậy.

Nhất định là vì vậy!

Nhưng thật khó chịu, thật muốn côn thịt đâm thọc tao huyệt.

"A a —— mình đang có suy nghĩ gì vậy ——"

Giang Tiểu Âm bụm mặt ở trên giường quay cuồng lăn lộn mấy cái, cuối cùng vẫn chịu thua bởi dục vọng. Cô xuống giường rồi lấy một hộp sắt có mã khóa từ phía dưới tủ quần áo ra. Cô là một người bình thường có nhu cầu sinh lý của người trưởng thành. Vì nợ đè trên lưng mà không có thời gian yêu đương, thế cho nên liền trộm mua một chút đạo cụ nhỏ dùng để thỏa mãn nhu cầu của mình.

Dương vật giả cô không dám dùng, thế cho nên trong hộp chỉ có duy nhất một cái trứng rung.

Vật này trước kia cũng đã đủ để thỏa mãn cô.

Trứng rung nhỏ màu hồng nhạt cho dù có nhét hế vào tiểu huyệt thì cũng chỉ ở phía ngoài của âm đạo.

Giang Tiểu Âm lấy nó ra rồi cởi áo ngoài trốn vào trong chăn. Trứng rung bóng loáng lạnh lẽo bị cô chậm rãi nhét vào tiểu huyệt ướt đẫm, chờ toàn bộ đi vào xong cô mới đỏ mặt mở nút khởi động.

"Ong ong ong ——"

Âm thanh chấn động rất nhỏ. Cô đã thử qua, đóng cửa lại thì bên ngoài tuyệt đối không thể nghe thấy, thế cho nên cô mới dám dùng ngay lúc này.

"Ân ——" Tiểu huyệt kịch liệt chấn động làm cô nhanh chóng che miệng lại, cho dù như vậy nhưng vẫn có một tiếng rên rỉ tràn ra từ khóe miệng: "Thật thoải mái......"

Dâm thủy không ngừng chảy ra theo trứng rung bên trong, Giang Tiểu Âm vặn vẹo thân thể ở trong ổ chăn, sau đó vói một cái tay khác vào trong quần lót sờ âm đế.

"Bộ dáng chị Tiểu Âm tự an ủi thật xinh đẹp."

Tô Nghi Tu nhìn hình ảnh theo dõi trên di động trong WC, khóe miệng gợi lên nụ cười vui vẻ khi thực hiện được kế hoạch.

Di động Giang Tiểu Âm sớm đều bị cậu trang bị phần mềm theo dõi, thế cho nên cậu vẫn luôn chuẩn xác biết cô đang ở đâu, khi nào về văn phòng. Cậu chính là cố ý ngay lúc Tiểu Âm trở lại, mở cửa toilet tự an ủi.

Bằng không, chuyện đã làm lâu như vậy đều không bị phát hiện thì cô sao có thể đột nhiên biết.

Tô Nghi Tu vẫn biết Tiểu Âm không phản cảm với sự đụng chạm của cậu, chỉ cần cậu nguyện ý tỏ tình thì tuyệt đối có thể thành công. Chỉ là do cậu mê luyến loại cảm giác rình coi như biến thái này nên mới vẫn để hai người luôn duy trì trạng thái này. Kết quả không nghĩ tới lại tiện nghi cho tên Khúc Cẩn kia.

Nhưng cũng không sao cả, Tiểu Âm còn nhớ tới cậu là được.

"Tiểu huyệt muốn bắn..."

Trong phòng ngủ, Giang Tiểu Âm căng chặt thân thể, cô sắp lên cơn cao trào.

"Cốc cốc ——" Tô Nghi Tu cố tình vào lúc này gõ cửa ở bên ngoài gõ: "Chị Tiểu Âm đã trở lại rồi sao? Em thấy chìa khóa chị ném trên bàn."

Không được.

Giang Tiểu Âm che miệng, sợ bản thân phát ra tiếng rên rỉ hoặc là tiếng thở dốc bị Tô Nghi Tu phát hiện.

"Tiểu Âm? Chị không nói thì em liền vào đấy nhé."

Khoá cửa bang một tiếng vang lên, tiếp theo, Tô Nghi Tu với vẻ mặt nghi hoặc liền đẩy cửa ra xuất hiện ở trong tầm mắt của Giang Tiểu Âm.

Chẳng phải cô đã khóa cửa rồi sao?

"Chị Tiểu Âm?" Tô Nghi Tu cố ý tỏ vẻ lo lắng mà bước đến trước giường Giang Tiểu Âm, sau đó đặt tay lên trên gò má nóng bỏng của cô xem thử độ ấm: "Có phải chị Tiểu Âm phát sốt rồi không? Sao mặt lại hồng như vậy?"

Trứng rung bên trong tiểu huyệt vẫn còn đang chấn động, Giang Tiểu Âm hoảng loạn bởi vì đột nhiên không tìm thấy chiếc điều khiển từ xa.

Cô chỉ có thể chịu đựng kích thích, nỗ lực làm giọng điệu của mình trở nên bình thường: "Nghi Tu, chị không sinh bệnh, em có thể ra ngoài được không, để chị thay quần áo."

"Dạ."

Ngoan ngoãn gật gật đầu, cậu cúi
đầu giả bộ ngoài ý muốn thấy chiếc điều khiển từ xa ở bên ngoài chăn.

"Đây là cái gì?" Tô Nghi Tu cầm điều khiển từ xa tò mò mà nhìn về phía Giang Tiểu Âm: "Sao lại có cái nút?"

"Nghi Tu, ân ——"

Bị Tô Nghi Tu ấn một chút, trứng rung hoạt động với tần suất nhanh hơn. Cũng làm lời Giang Tiểu Âm muốn nói bị nghẹn lại, thậm chí khiến cô suýt chút nữa liền phát ra tiếng rên rỉ.

"Nghi Tu...... Đừng ấn......."

"Chị Tiểu Âm bị làm sao vậy?"

Tô Nghi Tu nói xong lại ấn hai cái. Cậu đương nhiên rõ ràng ấn như vậy thì sẽ có tần suất như thế nào, cậu đã xem hết tất cả mọi thứ ở trong phòng Giang Tiểu Âm thì sao có thể không phát hiện đây là trứng rung a.

"Đừng ——"

Cùng với sự kích thích mạnh mẽ của trứng rung, Giang Tiểu Âm dưới cái nhìn chăm chú của Tô Nghi Tu rốt cuộc cũng cao trào.

Ánh mắt của cô gái đang nằm liệt trên giường hiện tại có chút mê ly, trong mắt cô che phủ một tầng hơi nước, cũng không biết là bởi quá mức thoải mái hay là quá mức thẹn thùng. Tóm lại, Giang Tiểu Âm hiện tại không dám quay đầu nhìn Tô Nghi Tu, thế cho nên dứt khoát không nói một lời mà sững sờ nhìn chằm chằm trần nhà.

"Chị Tiểu Âm."

Tô Nghi Tu đương nhiên không cho phép cô giả chết. Cậu cởi giày, bò lên trên giường, sau đó nửa quỳ trên người Giang Tiểu Âm rồi duỗi tay sờ lên gương mặt cô: "Chị Tiểu Âm, cái này là điều khiển của trứng rung đúng không? Trứng rung nhét ở tiểu huyệt chị Tiểu Âm."

"Nghi Tu, em đang nói loạn gì vậy?! Nhanh đi xuống!" 

"Không a." Thiếu niên có nụ cười vĩnh viễn sạch sẽ như ánh mặt trời khom lưng cơ hồ dán lên trên người Giang Tiểu Âm: "Tiểu Âm, côn thịt lớn của em khẳng định sẽ càng làm chị thoải mái hơn trứng rung nhiều."

Nếu nói sớm một chút, nói sớm một chút thì cô có lẽ sẽ không do dự.

"Chị đã......" Giang Tiểu Âm xoay đầu không nhìn vào đôi mắt cậu: "Chị đã cùng người khác......"

"Em biết."

Tô Nghi Tu dán chóp mũi trên sườn mặt cô rồi hạnh phúc mà cọ cọ, thoạt nhìn một chút đều không thèm để ý đến điều Giang Tiểu Âm mà rối rắm: "Em biết chị đã làm với Khúc Cẩn. Tiểu Âm đã làm với người đàn ông khác, em sao có thể không phát hiện."

Giang Tiểu Âm giật mình quay đầu lại nhìn chằm chằm mặt Tô Nghi Tu, khi phát hiện trên mặt Tô Nghi Tu xác thật không có bất kỳ vẻ không vui cùng so đo nào lại càng thêm mê hoặc cô.

"Tại sao?"

Trong  mê hoặc còn mang theo một loại chua xót không thể nói thành lời.

Cậu em lớp dưới này bám riết không tha mà đi theo phía sau cô ba năm, chẳng lẽ là chỉ muốn làm tình với mình hay sao? Thứ cậu thích chỉ có thân thể của cô thôi hay sao?

"Bởi vì em yêu chị a." Tô Nghi Tu thâm tình nhìn Giang Tiểu Âm: "Chị Tiểu Âm, không cần hoài nghi tình yêu của em đối với chị. Nguyên nhân chính là vì yêu chị, thế cho nên chỉ cần trong lòng chị em là người đặc biệt nhất thì mặc kệ chị làm cái gì, em cũng đều sẽ không trách cứ."

"Chị có thể làm tình với những người đàn ông khác, chị có thể thích người đàn ông khác, chỉ cần em biết em đối với chị vĩnh viễn đều đặc biệt nhất là đủ rồi."

"Chị không hiểu......."

Giang Tiểu Âm mê mang nhìn Tô Nghi Tu, cô phát hiện bản thân kỳ thật một chút cũng không hiểu về thiếu niên thoạt nhìn ấm áp như ánh mặt trời này.

"Không sao." Tô Nghi Tu cúi đầu hôn lên khóe mắt cô rồi cười nói: "Chị Tiểu Âm chỉ cần nằm ở trên giường hưởng thụ là được, em sẽ dùng côn thịt lớn hầu hạ chị thật tốt."

Hmmmm, mấy nàng nghĩ Tu ca như thế nào:>

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện