Edit: Kyler
Beta: Ami
Tin nhắn đầu kia hẹn ngày gặp mặt ở chỗ cách văn phòng còn rất xa, dù sao chờ đến khi Giang Tiểu Âm lảo đảo lắc lư ngồi xe buýt đến đó thì đã là chuyện của một tiếng đồng hồ sau.
[ Tôi tới rồi. ]
Giang Tiểu Âm trả lời tin nhắn, che lại dạ dày có chút không thoải mái rồi bước vào quán KFC ngay bên cạnh trạm xe buýt.
Cô kỳ thật không thể nào thích nổi nơi này, đồ ăn đắt đỏ lai còn nhiều dầu mỡ, nhưng cô thật sự không muốn tiếp tục đi xa thêm một chút chỉ để ăn một bữa cơm xong rồi lại phải trở về đây, chưa kể vừa lãng phí thời gian lại còn thêm mệt mỏi.
"Hôm nay sao lại tới sớm như vậy?"
KFC giữa 12 giờ trưa đem lại cảm giác biển người tấp nập. Nghiêm Văn Đào vừa vào cửa thì liền đi thẳng đến góc hẻo lánh nhất, quả nhiên Giang Tiểu Âm đang an vị ở nơi đó, trên bàn vuông nhỏ còn có mấy cái hamburger chưa được bóc vỏ.
Nghe thấy giọng của Nghiêm Văn Đào, Giang Tiểu Âm ngẩng đầu nhìn hắn một cái và nói: "Hy vọng anh không ăn cơm, bằng không thì em phải đóng gói lại rồi mang đi."
"Không ăn, không ăn."
Thoạt nhìn vô cùng tinh thần, người đàn ông đại khái cũng hơn 30 tuổi cười ngây ngô đặt mông ngồi đối diện Giang Tiểu Âm, cũng không khách khí mà mở bao hamburger ra rồi ăn.
"Tiểu Âm, sao hôm nay lại thấy em có vẻ không vui lắm?" Cắn vài cái liền gặm xong chiếc bánh hamburger, Nghiêm Văn Đào vừa hút Coca vừa quan tâm hỏi: "Thoạt nhìn giống như vài đêm không ngủ."
"Rõ ràng như vậy sao?"
Giang Tiểu Âm gãi gãi đầu, nhịn không được lại thở dài một hơi.
"A, cái này không quan trọng." Cô không nghĩ nói quá nhiều về vấn đề này nên liền trực tiếp đổi đề tài và hỏi: "Anh Nghiêm, đã tra được thứ mà em muốn chưa?"
"Nếu anh Nghiêm của em không tra được thì sẽ kêu em tới đây chỉ để ăn được một cái hamburger của em thôi sao?"
Người đàn ông trợn trắng mắt liếc Giang Tiểu Âm một cái. Hắn cũng bận rộn cả ngày giống như Giang Tiểu Âm vậy, thế cho nên hắn cũng không có nhiều thời gian nhàn hạ như vậy để gọi cô tới đây chơi.
Biết đối phương cũng không phải thật sự tức giận, nhưng Giang Tiểu Âm vẫn xin khoan dung mà cười nói: "Em biết sai rồi, anh Nghiêm đại nhân đại lượng mà tha thứ cho em đi."
"Lúc này mới tốt."
Nghiêm Văn Đào, là đại đội trưởng hình cảnh của cục công an thành phố Chung Sơn, Giang Tiểu Âm cũng do lúc trước tiếp một ủy thác của người đã chết nên mới có thể quen biết được hắn. Con người hắn - nhìn thật ra rất hàm hậu chính trực, nhưng trên thực tế cũng không phải là đèn đã cạn dầu.
Ngừng vui đùa lại, Nghiêm Văn Đào nhẹ nhàng gõ cái bàn và nói: "Tin tức lần này anh có thể miễn phí nói cho em biết, nhưng em cần phải đồng ý với anh một việc."
"Chuyện gì?" Giang Tiểu Âm nhìn chằm chằm Nghiêm Văn Đào.
Nói đến cùng, quan hệ của hai người bọn họ cũng chỉ là giao dịch ổn định không phơi bày ra ánh sáng được mà thôi, hơn nữa giới hạn thân phận của đối phương, chính cô kỳ thật vẫn luôn bị áp chế.
"Không cần nhìn anh nghiêm túc như vậy ——" Nghiêm Văn Đào liếm liếm môi cười nói: "Chỉ có một điều kiện. Vụ án này nếu có mặt em, anh yêu cầu Tiểu Âm em, thứ mà em điều tra được phải nói hết cho anh biết, đặc biệt là nếu em tìm ra được hung thủ......"
Đây cũng không phải là việc không thể, chi bằng cứ giao cho cảnh sát lại càng tốt.
Nhưng...
"Tại sao?" Giang Tiểu Âm sợ đối phương đào hố mình, nếu như bị vùi vào cũng không phải việc gì tốt: "Vụ án này có gì đặc thù sao?"
"Em biết cha mẹ Khúc Cẩn là ai chứ, anh dám cá em nhất định đã gặp mặt bọn họ."
Nghiêm Văn Đào hy vọng hợp tác không có vấn đề nên liền kiên nhẫn mà giải thích: "Một người là giáo viên trường đại học Chung Sơn rất có danh tiếng cùng uy vọng, một người là luật sư nổi danh mở ra văn phòng luật sư tốt nhất thành phố Chung Sơn, bản thân bà ấy cũng là nữ luật sư tương đối có danh tiếng. Phía trên vẫn luôn thực chú ý vụ án này, hơn nữa...."
"Một đại đội trưởng như anh muốn thăng chức thành tổng đội hình cảnh."
Vì muốn bò lên trên sao.
Kế tiếp không cần phải nói, Giang Tiểu Âm cũng biết là có ý tứ gì.
"Đã biết." Cô cười gật gật đầu: "Vậy lần hợp tác này đôi bên cùng có lợi."
"Chú ý an toàn."
Nói xong những lời nên nói, Nghiêm Văn Đào lưu lại một câu như vậy rồi liền vội vội vàng vàng rời đi. Đại đội hình cảnh phỏng chừng gần đây cũng quá mức bận rộn, khả năng thăng chức
treo ở trước mắt, ai lại không muốn liều mạng mà bò lên trên?
Chỉ là... Lần ủy thác này nhìn qua thật sự hơi có chút nguy hiểm.
[ Tiểu Âm, gia hiện tại có chút việc, em chờ đến 6 giờ tối rồi hãy tới đây. Khi đi ngang qua Chúc Kiều, giúp gia mua bữa tối tại cửa hàng BBQ mới mở trên bờ sông, coi như lần này tạ lễ của gia cho việc đã hỗ trợ em lần trước. ]
Giang Tiểu Âm nhìn tin nhắn Dư Lạc gửi, chỉ muốn cách di động trả lại cho anh sự xem thường.
Nào có ai tự mở miệng muốn quà tạ lễ, thật đúng là không biết xấu hổ đến mức tận cùng. Cô hoài nghi người đàn ông này muốn cô 6 giờ tới đó chính là vì mang BBQ cho anh ta.
[ Đã biết. ]
Thời gian vẫn còn sớm, Giang Tiểu Âm không muốn về văn phòng nên liền dứt khoát ngồi ở KFC xong móc giấy bút ra từ trong, sau đó bắt đầu sắp xếp lại kết quả cảnh sát điều tra được mà Nghiêm Văn Đào vừa nói qua với cô.
"Khúc Cẩn là trúng độc bỏ mình, nhưng cho đến bây giờ pháp y cũng chưa nghiên cứu được anh ta rốt cuộc trúng độc gì."
Biểu tình của Nghiêm Văn Đào lúc nói ra câu này thực nghiêm túc.
"Rất kỳ quái, thi thể anh ta lúc được phát hiện lạnh như từng ở trong hầm chứa đá đông lạnh. Nếu không phải chúng ta có theo dõi, nhận được tin báo nguy một ngày trước xác nhận anh ta vẫn còn sống thì anh đều hoài nghi anh ta đã chết được một khoảng thời gian, hoặc là bị đông chết. Nhưng pháp y kiểm chứng cho ra kết quả phi thường chính xác là trúng một loại độc không biết tên, mà không phải bị đông chết."
Người đàn ông này tin quỷ thần. Tuy rằng được làm hình cảnh, nhưng hắn xác thật còn tin tưởng quỷ thần hơn so với người thường.
"Tiểu Âm, anh cảm thấy vụ án này có liên quan đến quỷ." Anh suy đoán nói: "Em hẳn là càng rõ ràng hơn so với anh, trên thế giới này có đường ngang ngõ tắt."
"Em phải cẩn thận một chút, anh hoài nghi có người dưỡng quỷ hại người, thế cho nên đội hình cảnh bọn anh mới không tra ra được bất kì manh mối hữu dụng nào."
Cho đến khi đứng ở trước cửa BBQ, chờ ông chủ mở cửa, trong đầu Giang Tiểu Âm đều là suy nghĩ chuyện này.
"Có phải tôi nên viết di chúc trước hay không..."
Giang Tiểu Âm lầm bầm lầu bầu tự giễu một câu. Chỉ có điều là cô mạng lớn, mấy năm nay vì tiền, cô cơ hồ đều làm những chuyện nguy hiểm như vậy, còn không phải vẫn còn sống tốt đây sao.
"Cô gái, tuổi còn trẻ mà viết di chúc cái gì a?" Không khéo là người đàn ông trung niên ở cửa hàng nghe thấy những lời này lại nhịn không được mà xen vào nói với cô một câu: "Bác đây nướng thịt bảo đảm cháu ăn xong liền không muốn chết."
"Không không không."
Giang Tiểu Âm xua tay cười trả lời: "Cháu vẫn còn muốn sống thêm một trăm năm nữa."
"Nên như vậy." Người đàn ông trung niên nướng BBQ đột nhiên mặt đầy tang thương mà cảm khái một câu: "Bác mở cửa hàng ở chỗ này, mỗi năm không biết muốn nhìn đến bao nhiêu người từ trên Chúc Kiều này nhảy xuống."
"Aizz —— sống không phải tốt hơn sao?"
Vừa mới nói, trên mặt sông liền bùm một tiếng.
Tiếp theo quay đầu lại thì vừa vặn thấy có người ngã xuống, Giang Tiểu Âm liền nghe thấy có người hô lớn: "Có người nhảy xuống sông!"
Không kịp nghĩ nhiều, Giang Tiểu Âm đưa túi của mình cho người đàn ông trung niên nướng BBQ, ngay sau đó đi thẳng đến bờ sông cởi giày ra rồi bật qua lan can, hít sâu một hơi xong liền nhảy xuống chui vào trong nước.
Đây hoàn toàn là hành vi làm theo bản năng, chờ lúc nhảy xuống Giang Tiểu Âm mới ý thức được cô lại phạm phải một lần ngu xuẩn.