Edit: Sún
Beta: Ami
Hai người đối mặt nhìn nhau lại không biết nên nói cái gì nên vẫn duy trì tư thế này đối diện nhau.
Thời gian trôi qua vài phút, cảm thấy mình cần nói cái gì đó, Trương Sư Lễ nuốt nuốt nước miếng, lắp bắp mà nói: “Em... Em... Đọc số tài khoản ngân hàng của em? Tôi lập tức chuyển khoản cho em....”
A phi! Anh đang nói cái gì vậy?!
Uy ——
Giang Tiểu Âm vốn định nhấc chân đá hướng Trương Sư Lễ, nhưng một chút lực độ để nâng chân cũng đều không có, cái loại cảm xúc cào nhẹ này ngược lại giống như cô dùng chân quyến rũ đàn ông. Cái mũi dần dần ngửi được một mùi hương có chút kì dị và cũng có chút quen thuộc, giống như cô đã ngửi qua ở đâu đó.
“Tiểu Âm?” Trương Sư Lễ đặt tay lên trán Giang Tiểu Âm bởi vì thấy ánh mắt cô có chút tan rã: “Có phải em có chỗ nào không thoải mái không?”
Bàn tay ấm áp của người đàn ông dán lên da thịt Giang Tiểu Âm mang theo vài tia điện lưu làm cô bật tiếng rên rỉ.
"Ưm——"
Tiếng rên rỉ này doạ tới Trương Sư Lễ, cũng doạ luôn chính Giang Tiểu Âm.
“Tiểu Âm, vừa rồi là tôi đang nổi nóng.” Trương Sư Lễ đỏ mặt nhanh chóng từ trên giường bò dậy: “ Thực xin lỗi... Tôi không nên đánh em, lại còn nói lời bậy bạ như vậy... Em muốn đánh tôi hay mắng tôi như thế nào cũng được!”
Ngàn vạn lần đừng phát ra âm thanh này, anh sẽ không nhịn được mà làm ra những chuyện đáng chê trách.
Thật lạnh... Còn cả nóng quá...
Giang Tiểu Âm được Trương Sư Lễ buông ra kiềm chế đang co ro ở trên giường, căn bản là không hề ngẩng đầu nhìn xem người đàn ông đang ngượng ngùng không biết phải làm sao kia. Thân thể của cô rét run, mang theo hơi lạnh của âm khí, nhưng trái tim lại vô cùng khô nóng.
Mùi hương kia rốt cục là đã ngửi qua ở đâu?
Đúng rồi, là cửa hàng đồ cổ của Dư Lạc! Là Hồng Sanh sao? Tại sao chứ?
“Tiểu Âm? Tiểu Âm, em làm sao vây?!” Trên người Giang Tiểu Âm phát ra âm khí làm Trương Sư Lễ hoảng sợ: “Vì sao âm khí lại nặng như vậy? Tiểu Âm, em rốt cục là bị cái gì?”
“Thật là khó chịu.....”
Cô cuộn mình thành một cục để có thêm chút độ ấm, nhưng làm như vậy cũng không có một chút tác dụng.
“Thiên phùng môn hạ, hàng ma đại tiên, tồi ma phạt ác, tay sai khi trước, nhị đem nghe triệu, lập đến đàn trước, y luật phụng mệnh, thần công đế tuyên, ma yêu vạn quỷ, tru chiến vô cái, quá thượng thánh lực, mênh mông cuồn cuộn vô biên, vội vàng phụng Bắc Đế pháp lệnh.”
Trương Sư Lễ niệm xong chú xua đuổi tà ám khỏi người, nhưng lại phát hiện khẩu quyết của mình không hề có một chút tác dụng nào cả. Vì để xua tan âm khí ở trên người Giang Tiểu Âm, anh chỉ có thể không ngừng nói lời xin lỗi rồi sau đó ôm lấy cô.
Trương Sư Lễ là người có mệnh cách thuần dương, hoàn toàn tương phản với người có mệnh cách thuần âm, anh khắc chế hết thảy những vật tà ma âm uế.
“Tiểu Âm ——”
“Cậu nhỏ... Thật là khó chịu....”
Thân thể người đàn ông tràn trề dương khí làm Giang Tiểu Âm ôm chặt anh, muốn thu lấy một ít độ ấm. Tuy rằng vừa rồi mới cãi nhau, nhưng Trương Sư Lễ trước sau cũng là người thân duy nhất của cô. Người thân càng gần gũi càng dễ dàng gây thương tổn cho nhau, nhưng thời khắc khó khăn cũng đáng để dựa vào.
“Không có việc gì không có việc gì, cậu nhỏ sẽ không làm em thấy khó chịu.” Trương Sư Lễ ôn nhu mà vuốt vuốt sống lưng Giang Tiểu Âm, đồng thời hai hàng lông mày gắt gao nhăn lại: “ Không nên a... Lúc nãy một chút vấn đề cũng không có, làm sao lại có thể đột nhiên...”
“Cậu nhỏ....”
Thân thể giảm bớt rét lạnh, trái tim vốn khô nóng bởi vì người đàn ông gần sát mà trở nên nghiêm trọng hơn.
“Trái tim nóng quá.” Tiểu Âm nắm lấy quần áo mình, để lộ bộ ngực trắng nõn: “Em nhớ mẹ...”
Giang Tiểu Âm có hành động lôi kéo quần áo làm Trương Sư Lễ khẩn trương dời tầm mắt, nhưng thanh âm cô nức nở ở phía sau khiến anh không thể không di chuyển
tầm mắt đến trên người Giang Tiểu Âm. Anh vuốt đầu cô, như là đang dỗ em bé mà trấn an cô.
“Ừm, anh biết. Sau này cậu nhỏ sẽ vẫn bên cạnh em.”
“Sẽ không giống ba vứt bỏ em sao?”
“Sẽ không, sẽ không vứt bỏ em.” Trong mắt Trương Sư Lễ tất cả đều là đau lòng: “Ba của em——“
Giang Tiểu Âm cảm thấy mình hẳn là đang nằm mơ. Hết thảy thoạt nhìn đều lờ mờ, ngực đau đến khó chịu, cô nắm lấy ngực mình muốn moi trái tim khô nóng kia ra khỏi lồng ngực.
“Ba không cần em. Sau khi mẹ chết ông ấy cũng chỉ biết uống rượu, đánh bạc, rồi sau đó ông ấy biến mất không thấy bóng dáng."
“Em cần tiền, em cần rất nhiều rất nhiều tiền bởi vì ba thiếu nợ cờ bạc.”
“Em vẫn luôn đợi anh tới tìm em, vì sao lại không tới? Mẹ nói anh là người tốt nhất trên thế giới, người tốt nhất trên thế giới vì sao bây giờ mới xuất hiện? Quá muộn a! Quá muộn! Em cái gì cũng đều không có!”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Anh không biết...” Trương Sư Lễ gắt gao lôi kéo tay Giang Tiểu Âm sắp đem móng tay cào rách thịt, đồng thời liên tục nói lời xin lỗi ở bên tai cô.
Giang Tiểu Âm không muốn trách móc ai, cô chỉ là muốn phát tiết. Từ cái năm 18 tuổi mẹ qua đời, cô sống không có một khắc nào nhẹ nhàng cả.
“Thật là khó chịu.”
Cô dùng sức kéo tay mình, muốn thoát khỏi khống chế của Trương Sư Lễ.
“Anh buông em ra! Ngực thật là khó chịu!”
“Không được, em đã cào rách hết da rồi, không thể tiếp tục nữa.”
Cảm xúc bị cái mùi hương quỷ dị kia khống chế khiến cô bây giờ thoạt nhìn giống như uống say, căn bản không nghe vào những lời người khác nói. Cô chỉ biết bản thân mình khó chịu muốn chết, mặc kệ làm cái gì cũng được, chỉ cần khiến trái tim cô thoải mái một chút.
“Vậy cậu nhỏ xoa xoa cho em có được không?” Cô dán thân thể lên người Trương Sư Lễ rồi cọ lung tung: “Anh đã nói sẽ không làm cho em khó chịu như vậy nữa.”
“Không, không được!”
Mặt Trương Sư Lễ ngay lập tức đỏ lên.
Quỷ mới biết anh phải tốn bao nhiêu sức lực mới khiến bản thân không chú ý đến bộ ngực trắng nõn mê người của Giang Tiểu Âm.
“Kẻ lừa đảo!”
Giang Tiểu Âm xô đẩy người đàn ông: “Kẻ lừa đảo nói chuyện không giữ lời gì hết, anh buông em ra.”
Biểu tình Giang Tiểu Âm cực kì nôn nóng cùng khó chịu, khó chịu đến mức Trương Sư Lễ tình nguyện hai người có thể thay đổi tình cảnh, anh sẽ chịu cái loại thống khổ này thay Giang Tiểu Âm.
Trương Sư Lễ còn đang do dự không biết có nên làm theo ý Giang Tiểu Âm mà xoa xoa nơi mẫn cảm kia hay không thì cô gái bị lôi kéo không biết lấy sức lực từ đâu liền rút tay ra rồi xoay người đè anh ở dưới thân.
Tiểu huyệt mẫn cảm cách lớp quần đối diện với hạ thân nhô lên của người đàn ông, cảm giác thoải mái theo sống lưng truyền đi khắp cơ thể Giang Tiểu Âm, cũng làm cho trái tim khô nóng giảm bớt đi được một chút.
"Ưm——“
dương v*t bị động tác cọ xát qua lại của cô kích thích nên đã hoàn toàn cương lên, Trương Sư Lễ nằm ở trên giường không biết làm sao mà rên rỉ ra tiếng.
“Tiểu... Tiểu Âm...” Anh ấn thân thể Giang Tiểu Âm xuống, khẩn trương nói lắp: “Em không thể làm như vậy, anh là cậu nhỏ của em!”