Edit: VaBeta: SuGiang Tiểu Âm trả lời rất tự tin, tự tin đến gãi đúng chỗ ngứa làm người khác không sinh ra bất kỳ một ác cảm nào.
Giống như là nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ, nếu bản thân nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ không có niềm tin đối với sản phẩm của mình thì phải làm như thế nào mới có thể đẩy mạnh món đồ mình muốn tiêu thụ đi ra ngoài.
"Cô Giang, nói thật thì tôi rất thích sự tự tin của cô." Kỷ Tích gật gật đầu với Giang Tiểu Âm xong lại nghiêng đầu nhìn về phía khoảng không kia ở trên sô pha. "Nếu con trai tôi chịu ngồi xuống cho cô làm người câu thông với chúng tôi thì chứng tỏ nó rất tin tưởng cô, thế cho nên tôi cũng nguyện ý tin tưởng cô. Chẳng qua nếu là có ủy thác mới, tôi muốn biết hẳn là cô Giang đây muốn thêm cái giá khác đúng không?”
Rốt cuộc cũng nói đến trọng điểm.
Giang Tểu Âm đứng dậy, lấy từ trong túi của mình ra một bảng giá rồi đưa cho Kỷ ích đang ngồi ở phía đối diện.
"Loại chuyện này khả năng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, thời gian không phải một ngày là có thể nhận được ủy thác, mời bà Kỷ đọc mục cuối cùng của bản thu phí một chút." Tạm dừng vài giây, cô nghĩ nghĩ rồi nói thêm. "Tôi không biết Dư Lạc cùng các người nói nhiều hay ít, nhưng tôi bảo đảm nhất định sẽ tiền nào của nấy."
"Cô Giang, cô cứ nói thẳng là bao nhiêu tiền đi."
"50 vạn." Giang Tiểu Âm trả lời dứt khoát lưu loát. "Tôi sẽ tìm được hung thủ giết người, hơn nữa còn sẽ giao cho hai người chứng cứ để có thể định tội hắn ta, sau đó nói cho Khúc Cẩn biết cách để anh ấy có thể an tâm đi đầu thai."
"50 vạn sao?"
Kỷ Tích là luật sư cao cấp, bà làm trong ngành luật sư đã mấy chục năm, còn Khúc Bác Diễn là một giáo sư đại học nổi danh. 50 vạn đối với hai người họ mà nói chỉ là con số nhỏ, huống chi con trai Khúc Cẩn của bọn họ cũng có không ít cuốn sổ trong ngân hàng.
"Tôi có thể hiểu được vì sao cô thu phí cao như thế. Tìm kiếm một hung thủ giết người ngay cả cảnh sát cũng bắt không được đúng là một chuyện nguy hiểm, huống chi còn muốn tìm được chứng cứ để có thể định tội."
Kỷ Tích gật gật đầu, phí thuê luật sư của bà còn cao hơn cả con số này.
"Nhưng mà... Nếu cô không hoàn thành ủy thác thì sao? Còn thời gian ủy thác quyết định như thế nào?"
"Một tháng, thời hạn uỷ thác đúng một tháng, bà Kỷ cảm thấy như thế nào? Nếu đến lúc đó tôi không hoàn thành được ủy thác, thì chỉ thu 10% phí vất vả, điểm này tuyệt đối sẽ viết vào hợp đồng, xin yên tâm."
"Được thôi, nếu cô có thể hoàn toàn giải quyết chuyện này thì 50 vạn cũng không tính là nhiều." Kỷ Tích cùng Khúc Bác Diễn liếc nhìn nhau, sau đó đứng lên. "Không biết khi nào thì có thể gửi hợp đồng cho tôi?"
"Ngày mai tôi sẽ đến văn phòng tìm bà."
Xem ra hai người họ đã phải đi, Giang Tiểu Âm mới nhớ tới chìa khoá phòng cô còn giữ: "Chìa khoá của phòng này tôi vẫn còn giữ..."
“Tạm thời cô cứ giữ đi, trong thời gian tìm hung thủ nói không chừng còn cần quay lại đây, nơi này dù sao cũng là hiện trường vụ án đầu tiên."
"Còn nữa..." Khúc Bác Diễn quay đầu lại nhìn về phía sô pha ở sau Giang Tiểu Âm. "Khúc Cẩn, ba sẽ không nói ba hoa gì. Chỉ cần con nhớ kỹ, mặc kệ con biến thành bộ dáng gì, chúng ta vẫn đều yêu con."
"À đúng rồi, đừng bắt nạt cô Giang đây, phối hợp thật tốt với công việc của cô ấy. Nếu để mẹ biết con dám khi dễ cô ấy thì cho dù biến thành quỷ mẹ cũng sẽ đánh gãy chân của con."
Kỷ Tích nói ra một câu tàn nhẫn như vậy xong liền lập tức đi ra ngoài, Khúc Bác Diễn đưa ánh mắt xin lỗi về phía Giang Tiểu Âm, tiếp đó cười cười rồi đuổi theo.
Phòng này trang hoàng ngắn gọn, cách điệu hào phóng là chủ yếu, lại lần nữa chỉ còn lại có một mình Giang Tiểu Âm.
Còn có cả con quỷ Khúc Cẩn này.
“Anh nói thử xem, nếu tôi nói cho mẹ anh biết chuyện đêm qua anh đã cường bạo tôi thì bà ấy có thể đánh anh đến chết thêm lần nữa không?”
Giang Tiểu Âm lành lạnh nhìn thoáng qua Khúc Cẩn còn đang nhìn chằm chằm cửa phòng mở rộng. Mẹ anh thoạt nhìn tuy rằng cường thế, nhưng tuyệt đối rất yêu thương anh, mà ba anh cũng là như vậy. Đây là một người đàn ông tuổi trẻ đầy hứa hẹn, gia giáo tốt đẹp, cho dù bởi vì oán niệm mà biến thành quỷ thì anh vẫn còn có thể ở trong trạng thái còn lý trí.
Một người như vậy vì sao lại hiếu thắng cường bạo cô?
Một ngày nào đó
cô sẽ làm rõ ràng.
Khúc Cẩn hoàn toàn làm lơ lời nói khiêu khích của Giang Tiểu Âm. Anh quay đầu mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm cô hỏi: "Vì sao?”
Vì sao chủ động nhận sự ủy thác này?
"Ha?" Nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, Giang Tiểu Âm nhìn Khúc Cẩn như một đứa ngốc mà cười ra tiếng rồi trả lời. "Đương nhiên là vì kiếm tiền rồi, nếu không anh cho rằng tôi đang thiệt tình hy vọng tên tội phạm cưỡng gian như anh được siêu thoát sao?"
Đúng vậy, cô muốn kiếm tiền, rất nhiều tiền. Cha mẹ Khúc Cẩn có thể gánh được cái giá uỷ thác cao, bọn họ cũng nguyện ý vì con trai yêu mà bỏ ra nhiều tiền như vậy.
“Pi cà ~ pi cà ~ Pikachu ~~~~"
Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng đánh vỡ không khí nặng nề ở trong phòng, Giang Tiểu Âm nhìn thoáng qua màn hình xong lập tức nghe điện thoại.
“Chị Tiểu Âm, hôm nay chị có về văn phòng không?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trong trẻo của nam sinh. Giọng nói quen thuộc này làm cảm xúc không ổn của Giang Tiểu Âm chuyển biến tốt đẹp không ít: "Về ngay bây giờ. À đúng rồi, Nghi Tu, văn phòng có thêm một vị khách rất đặc biệt, chi tiết cụ thể của chuyện này để khi chị về thì sẽ nói tỉ mỉ cho em nghe.”
“Được rồi chị Tiểu Âm, em ở văn phòng chờ chị về."
Nhìn điện thoại bị Giang Tiểu Âm tắt, Tô Nghi Tu nằm ở trên giường của cô, vùi đầu vào gối của cô hít một hơi thật sâu. Mà tay cậu lại đang nắm côn thịt cương cứng của mình, điên cuồng mà chuyển động lên xuống.
“Chị Tiểu Âm... A a... Thật muốn dùng côn thịt lớn đâm tiểu huyệt của chị… Muốn bắn... Chị Tiểu Âm, em muốn bắn toàn bộ tinh dịch vào trong tử cung của chị…”
Trên gương mặt thiếu niên của Tô Nghi Tu mang theo hương vị ánh mặt trời thở phì phò, giống tên biến thái mà ngóng nhìn ảnh chụp ở trên điện thoại của mình.
Đó là người con gái mà cậu đã thích 3 năm.
Cậu dùng thời gian 3 năm để bước vào trong cuộc sống của cô, rình coi cô, có ý dâm với cô, giám sát cô.
“Đàn chị, rất muốn nhìn lúc chị bị đàn ông làm là bộ dáng gì."
Thời gian không sai biệt lắm, Tô Nghi Tu tắt màn hình di động, lấy áo mưa và giấy vệ sinh đã dùng rồi xuống khỏi giường, sau đó bắt đầu sửa sang lại giường đệm cho Giang Tiểu Âm. Bởi vì đã đã làm chuyện như vậy vô số lần, thế cho nên cậu thực nhanh có thể khôi phục phòng trở về nguyên dạng, để cô không nhận ra được một chút khác thường nào.
Chẳng qua là trước khi đi, cậu mở tủ chọn hộp đựng nội y của cô, dựa theo trình tự lấy ra một cái nằm trên cùng, đặt ở bên miệng rồi hít vào một ngụm thật sâu.
“Mùi quần lót của chị Tiểu Âm ngửi vẫn trước sau như một.”
Tô Nghi Tu lưu luyến không rời mà thả nó lại vào trong hộp xong lại lần nữa nhìn chung quanh một cái. Có lẽ so với chủ nhân căn phòng này thì cậu còn quen thuộc với chỗ này hơn. Cậu đóng cửa lại rồi dùng chìa khóa khóa trái ở bên ngoài.
“Chị Tiểu Âm nói có khách đặc biệt.”
Đóng cửa cho kỹ xong, Tô Nghi Tu ngoan ngoãn đi vào phòng bếp, bắt đầu làm cơm trưa cho cô và cậu, thuận tiện còn đem áo mưa dính đầy tinh dịch bỏ thêm vào thùng rác.
"Chẳng lẽ là quỷ sao?"
Thiếu niên như ánh mặt trời, năm nay đang học đại học năm ba, là đàn em của Giang Tiểu Âm - đây là suy đoán của một cậu con trai có thể nhìn thấy quỷ.
“Chẳng qua là... Chị ấy cũng không nhìn thấy quỷ."
Đại sư rất có danh tiếng đuổi quỷ trấn trạch ở Sơn Thị - Giang Tiểu Âm, vốn không nhìn thấy quỷ, đây là bí mật mà chỉ có hai người bọn họ mới biết được. Nhớ tới điều này thì đáy lòng của Tô Nghi Tu đã nổi lên một cảm xúc ngọt ngào.
Thật muốn ở cùng chị Tiểu Âm của cậu vĩnh viễn, không xa rời nhau.
Hội đồng sắc nữ thẩm định xem Tu ca có cute hog nek muahaha ><