Nữ nhân trong bộ y phục lụa mỏng màu đỏ được thêu hoa tinh tế,ánh mắt ướt át lúng liếng đưa tình.Nàng ta bắt đầu những động tác múa vô cùng mềm mại, đẹp mắt, mỗi bước di chuyển đều nhẹ nhàng, gợi cảm, có chút gì đó vô thực tựa như một đóa sương mai khó nắm bắt, nhưng lại vô cùng diễm lệ đến xao xuyến cả lòng người.
Điệu múa thuần thục, uyển chuyển trên nền khúc nhạc Hỉ Trường Giai Nguyệt của cao nhân Khả Tấu như còn lưu truyền mãi muôn đời trong nhân gian của Linh Đô quốc, mà mọi người gọi đó là tiên thế vương trần, mỹ nữ ngàn năm có một!
Nàng ta lại bắt đầu cất tiếng hát, giọng hát trong veo thuần khiết như đưa người nghe đến một miền đất cực lạc, thanh âm trong trẻo mượt mà như một làn gió xuân mơn mởn sức sống, cũng có khi lưu luyến da diết nồng nàn đến bất tận.
" Một tòa thành cũng không đổi lấy được ánh mắt của nàng,
Một lần trao nhau mà nghìn năm giai nhân vẫn còn vương lệ,
Hỡi ôi thế gian tình là gì để cho người thiếu nữ phải bận mối sầu thiên thu,
Để cho bậc quân vương lao đao khuynh thành một mối! "
Mọi người miên man thả hồn theo điệu múa khúc hát tới mức khi người nữ nhân đã dừng lại dường như vẫn chưa ai thoát ra được khúc nhạc mê hồn, tâm tư vẫn còn chìm đắm trong một cõi hư ảo, một chốn bồng lai tiên cảnh do chính người mỹ nữ kia dẫn dắt.
- Thần thiếp Tống Giai Vân tham kiến Thái Hậu, Hoàng Thượng, Thái Hậu,Hoàng Thượng vạn phúc kim an! - Nàng ta một thân ngọc ngà trắng muốt quỳ xuống hành lễ trước đại điện, bấy giờ mọi người mới bừng tỉnh, vỗ tay tán dương không ngớt.
- Quả nhiên là nữ nhi của phủ thừa tướng,trước kia chúng ta có Lệ Phi dung nhan bất phàm, nay lại có một Tống tiểu thư tài mạo xuất chúng, quả nhiên khiến chúng nhân phải nể phục - Một vị mệnh phụ phu nhân lên tiếng, đó là Vương Phu nhân của Ngụy Phủ - Nhưng chẳng hay món "lễ vật" này Lão thừa tướng cất công chuẩn bị như vậy chắc cũng phải cưỡi ngựa xem hoa mà trong dạ đã có suy tính? - Vương Phu nhân lời nói sắc lạnh nhìn về phía Thừa tướng Tống gia, trên khóe môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt không đổi.
Tống Giai Vân??!!!
Nữ nhi thân sinh của Thừa tướng Tống gia??!!!
Nhị tiểu thư??
Vân Phượng trầm ngâm
Tống Khanh Minh bên cạnh đích nữ Tống Chiêu Mai là Lệ Phi hiện giờ còn có một người thứ nữ là Tống Giai Vân. Nàng ta vốn là nữ nhi của Nhị phu nhân phủ Tống gia,nếu xét về dung mạo thì được xem là một chín một mười với Tống Chiêu Mai, nhưng nói về tài nghệ quả nhiên Nhị tiểu thư Tống Giai Vân của phủ thừa tướng nhỉnh hơn hẳn đích nữ thân sinh của Tống gia - Lệ Phi Nương Nương!
- Quả nhiên là tâm tư của Vương Phu nhân không tồi, đã đoán được ý đồ của lão già này rồi - Tống Khanh Minh mỉm cười giảo hoạt, nói đoạn lão quỳ xuống trước Hoàng Thượng, cầm tay Tống Giai Vân nâng lên rồi cung kính một lời
- Lão thần trước nay trung thành tận tụy với Hoàng Thượng, ngày đêm lo nghĩ để cùng Hoàng Thượng và triều thần dựng xây cơ đồ Linh Đô quốc ngày một vững mạnh, phồn vinh. Lão thần một lòng trung quân ái quốc chưa bao giờ có yêu cầu đòi hỏi gì quá đáng, chỉ riêng hôm nay.... Lão thần muốn dâng tặng nữ nhi thân sinh của mình là Tống Giai Vân để được hầu hạ Hoàng Thượng, cùng người bầu bạn sẻ chia!
Cả đại điện bắt đầu ồn ã bàn tán xôn xao, kẻ nói người cười mỗi người một ý.Ngụy Quốc công sắc mặt tím bầm vô cùng khó coi, Vương Phu nhân nắm chặt chiếc khăn tay cố để giữ cho bản thân bình tĩnh, Lâm Lão Thái sư - Phụ thân của Hương Phi sắc mặt đăm chiêu ra chiều trong lòng đang mang nhiều suy tính.
Lão Thừa tướng không chỉ định dâng một Lệ Phi, mà còn muốn hiến thêm một quân cờ khác!
Lão hồ ly xảo quyệt này, định phá vỡ thế cân bằng Tống - Lâm - Ngụy hiện giờ sao?
- Không được! Tuyệt đối không được - Lệ Phi mặt mày tái nhợt đứng bật dậy, đôi mắt mang theo nộ khí bừng bừng, nàng ta vội vã quỳ xuống dưới chân Hoàng Thượng,ồn ào một phen
- Hoàng Thượng, tuyệt đối không được, ả Tống Giai Vân đó lòng dạ nham hiểm người tuyệt đối không thể nạp vào hậu cung, ngươi,chính ngươi... Lệ Phi chỉ thẳng vào mặt Tống Giai Vân đang quỳ bên dưới mà hét lớn -... ngươi cùng ả tiện nhân kia đã hại chết mẫu thân của ta, giờ lại còn toan tính chen chân vào hậu cung hòng lật đổ ta phải không, đồ rắn độc! - Lệ Phi bản tính hồ đồ nói năng không chút cẩn ngôn đã lớn tiếng một phen khiến cho mọi người sửng sốt lời ra tiếng vào không dứt.
Chuyện nhà Tống gia phức tạp vậy sao???
Thiếp thất còn dám đi hại cả Đại Phu nhân???!!!!
Tỉ muội tương tàn tranh đấu??!!
- Tống Chiêu Mai, con đừng có bừa bãi nói năng ngu xuẩn, mẫu thân con chết do bệnh tật chứ không phải do Nhị Phu Nhân và muội muội con có ý đồ hãm hại như con nói, đừng lấy
bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử! Đừng trách ta tuyệt tình với con - Lão thừa tướng nổi giận tiến lên một bước chỉ vào mặt Lệ Phi mà quát lớn - Đừng suốt ngày lôi cái chết của mẫu thân con ra mà đổ vấy hết lên đầu những người vô tội, Tống Giai Vân trước nay bản tính thiện lương, trong sáng, ngày mẫu thân con bị bệnh nằm liệt giường chính nó không quản ngại ngày đêm túc trực chăm sóc,ngày đưa tang thì nó cũng đã khóc hết nước mắt, giờ con còn muốn hắt gáo nước bẩn này vào người một đứa trẻ thánh thiện, hiền lành như thế, con còn mặt mũi nào mà đối diện với Liệt tổ liệt tông của Tống gia nữa hay không?!!!
- Khônggggg, nó không phải muội muội của ta,nó là đồ rắn độc, mẫu thân ta chết là do nó, đệ đệ ta chết là do nó và ả tiện tì thiếp thất kia làm,ta nhà tan cửa nát là do nó, đồ rắn độc!!!! - Lệ Phi vùng vằng lao xuống, không khí trong đại điện hỗn loạn chưa từng có, nàng ta điên cuồng muốn vồ lấy Tống Giai Vân đang run sợ yếu ớt nép sau Tống Khanh Minh thì bị Lão thừa tướng đứng chắn ngay trước mặt, lão giáng xuống mặt Lệ Phi một cái bạt tai đầy đau đớn ngay trước mặt mọi người trong đại điện,máu tươi đỏ tới nhức mắt rỉ xuống kẽ môi của nàng ta,trông ra vô cùng thê thảm.
- Tống Chiêu Mai, ta còn dạy bảo được con không???!!!! Mẫu thân con bệnh mà chết, đến lúc chết vẫn còn không nguôi ngoai vì chính sự ngu ngốc của con, suốt cuộc đời bà ta chỉ hận bản thân đã không dạy bảo nổi nữ nhi thân sinh để nó thành một kẻ đầu óc tầm thường đánh khinh như ngày hôm nay đấy!!!!!! - Tống Khanh Minh chỉ thẳng vào mặt Lệ Phi quát đến tím tái cả mặt mày, lão ta tức điên tới mức giọng lạc cả đi, cả người run run trông thấy.
- Khônggg, mẫu thân ta bị hại chết, mẫu thân ta bị các người hại chết!!!!!!! - Lệ Phi vùng vẫy như kẻ điên, Xuân Minh, Nha Đình vội vã lao tới ôm chặt lấy nàng ta lôi xuống, cật lực áp chế một hồi lâu thì Lệ Phi bỗng ngất lịm đi, sắc mặt tái nhợt không còn một hột máu.
- Lão thừa tướng, ngươi to gan lắm, dám mang chuyện nhà ngươi ra trước đại điện để làm trò cười cho thiên hạ, có đáng mặt là thừa tướng của Linh Đô quốc nữa không??!!! - Trình Dực thần sắc lạnh lùng nhìn về phía lão thừa tướng,đôi mắt như chim ưng của hắn đã phủ một tầng lạnh lẽo đến gai người, hắn cầm lấy khối ngọc phỉ thúy sáng chói trên bàn ném thẳng xuống dưới, khối ngọc đập mạnh vào đầu gối của Tống Khanh Minh, khiến lão khuỵu xuống, Tống Giai Vân vội vã chạy lại đỡ lấy,đôi mắt đã ướt đẫm trông ra vô cùng yếu đuối khiến lòng người không khỏi thông cảm, thương xót
- Hoàng Thượng, xin người đừng trách phụ thân, mọi chuyện đều là ngoài ý muốn, tỉ tỉ trước giờ đều ghét bỏ thần thiếp, giữa thần thiếp và tỉ tỉ luôn có một bức tường rào ngăn cách nên hiểu lầm luôn luôn tồn tại, chỉ tại thần thiếp ngu muội, không nên xuất hiện trước mặt người hôm nay mà khiến người ghét bỏ lây cả phụ thân, khiến cho tỉ tỉ phải tức giận đến mức như vậy - Tống Giai Vân thút thít nói trong làn nước mắt, dung nhan kiều diễm vì thế mà càng rung động lòng người, khiến cho ai nhìn thấy cũng chỉ muốn ra chiều ôm ấp vuốt ve mà dỗ dành,âu yếm.
- Thực ra ai gia thấy cũng chỉ là nạp thêm một phi tần trong hậu cung, không có gì quá to tát, hơn nữa đứa trẻ này nhìn rất hiền lành thục nữ, không giống kẻ lòng dạ rắn độc như Lệ Phi trong lúc điên cuồng nói, tài mạo đều xuất chúng, nhân chung đậm như thế kia chắc chắn là rất hiếu thảo, ai gia rất thích! - Thái Hậu đột nhiên lên tiếng khiến cho cả đại điện sửng sốt không thôi.
Lão phật gia muốn Hoàng Thượng nạp Tống Giai Vân vào hậu cung, này là người đã thừa nhận mình đứng về phe Tống gia, công khai ủng hộ phe cánh của Tống gia trong cuộc chiến Tống -Lâm -Ngụy
Hay, còn có ẩn tình nào khác???!!!!