Chương 10: Hằng Nga hối hận trộm linh dược (6)
"Đã kể xong chuyện cũ rồi, giờ nghĩ về sau đi nào. Chúng ta làm sao ra ngoài đây?" A Âm gạt nhẹ những miếng vỏ vụn còn dính trên tay.
Nói xong cô lắc nhẹ cằm, dáng vẻ dù gấp gáp nhưng vẫn thong dong nhìn Hạ Cơ. Hạ Cơ tỏ ra tội nghiệp: "Ta ở trong bức hoạ này mấy nghìn năm, khó khăn lắm mới có người, sao lại không giữ khách chứ?"
A Âm cực kì khinh bỉ dáng vẻ ỏng ẹo của bà ta, cười lạnh một tiếng rồi nói: "Bùa chú lúc nãy bà đã lĩnh giáo qua rồi, trong tranh này tuy là không gϊếŧ được bà, nhưng mà đầy cách để giày vò bà, chỉ cần viết vài tấm phù một ngày đốt bà ba lần, lão nương ta cũng muốn xem thử là bà đau chết trước hay là bọn ta đói chết trước."
Đồ Lão Yêu cũng nghĩ thêm cách: "Bà ta yêu cái đẹp, hay là trói bà ta lại rồi dựng một chiếc gương ngay trước mặt cho bà ta xấu hổ chết."
"Tuyệt đó!" A Âm hứng khởi, vỗ tay một cái: "Cách này thật là--"
Cô nhìn vẻ mặt đắc chí của Đồ Lão Yêu, cười nói: "Đàn bà đến không thể đàn bà hơn được nữa."
Rồi lại nghe Lý Thập Nhất mở miệng nói: "Theo lời bà nói, bức tranh này là lúc bà cùng Khuất Vu phong hoa tuyết nguyệt (vui vẻ ân ái) vẽ thành."
Hạ Cơ không hiểu ý đồ của Lý Thập Nhất, lặng lẽ nhìn cô: "Đúng vậy."
"Vậy, hình bà trên tranh, tại sao lại đang khóc?" Lý Thập Nhất ngước mắt lên, mím môi nhìn bà ta.
Hạ Cơ run người, thấy Lý Thập Nhất vỗ nhẹ phần tà dưới của áo rồi đứng dậy đi đến trước mặt bà ta, hỏi rằng: "Nếu bà có ý muốn báo thù, thì đáng lẽ phải vui sướng mới đúng, cái gì khiến mà không thể có được mà buồn bã?"
Hạ Cơ trên bức tranh, vốn dĩ đáng lẽ là đang cười, nhưng kết tụ oán hận của nhiều năm, lại hoá thành vẻ mặt ai sầu.
"Không có được mà buồn bã?" Mí mắt như bị rút hết nước của Hạ Cơ sụp xuống, xếp chồng ba bốn tầng như đang che đậy điều gì đó.
Lý Thập Nhất giơ tay ấn một lá bùa định thân lên trán của bà ta rồi nói: "A Âm, thám cốt."
Nam mô cốt, Bắc vấn quan, công dụng của vấn quan là thông qua quan tài kết tụ linh hồn, mời tinh hồn trả lời. Còn mô cốt thì chia thành ba thám, một biết thân người hay ma, hai biết năm sinh năm chết, còn ba, thì cảm nhận được lúc người chết, câu cuối cùng chưa được nói ra.
Thuỵ tử chi nhãn, khả thị hồn phách; di lưu chi ngữ, năng thông âm dương. (Mắt của người sắp chết thì thấy được hồn phách, câu nói hấp hối, có thể thông được âm dương)
A Âm cười nhẹ rồi đứng dậy, đưa tay móc lấy ngón tay út của Hạ Cơ, từng đầu ngón tay đan vào trong, bẻ ngược mười ngón tay của bà ta rồi nhấc lên, sau đó tay trái đưa xuyên qua người ba ta, ngón trỏ cùng ngón áp út từ Quy vị (đốt cuối cùng của cột sống) lên Phế Du (Dưới gai đốt sống lưng 3, đo ngang ra 1.5 thốn) rồi lên thẳng Thiên Trụ Cốt (Ở vùng gáy, dưới u lồi chẩm phía ngoài) gõ nhẹ hai cái. Cô vừa gõ vừa cười mê hoặc chúng sinh, căng chùng của hổ khẩu (gang bàn tay) mê người như hơi thở, lướt qua đôi bờ vai rồi đặt ở nơi Đản Trung (Ở điểm gặp nhau của đường dọc giữa xương ức và ngang qua bờ trên 2 khớp xương ức thứ 5) và Thiên Xu (Từ rốn đo ngang ra 2 thốn) xoa nhẹ vài cái, cuối cùng dùng đầu ngón tay nâng cằm của bà ta lên, ngón cái ấn lên giữa môi rồi đưa đầu lại gần, nhẹ nhàng nói: "Nếu như có lời chưa nói, hãy nói cho lão nương ta nghe."
Âm điệu của cô như lời hát ru, đôi mắt khép nhẹ đóng mở cùng với hơi thở, Đồ Lão Yêu mở to mắt, nhìn thấy mắt của Hạ Cơ run lên kịch liệt, bàng hoàng bất an như bị nhốt hồn, hai bên gò má cũng động đậy lên xuống, cuối cùng tất cả sự run rẩy tụ lại ở đầu môi, bà ta nhả ra vài chữ như đang niệm chú.
A Âm hài lòng thả bà ta ra, dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên trán, ngồi bệt xuống ghế nhướng mày nhìn Lý Thập Nhất.
Đồ Lão Yêu hai tay chống lên bàn, đưa trước vươn qua hơn nửa cái bàn, hiếu kỳ vô cùng hỏi cô: "Đây là bản lĩnh kiếm cơm của cô?"
A Âm gật đầu: "Sao?"
Đồ Lão Yêu cười ngại ngùng, A Âm nhíu mày hỏi thì chỉ nghe Đồ Lão Yêu mặt mày hớn hở nói: "Cái sờ xương này là vốn dĩ như thế hay là do cô theo đuổi ước mơ mà, hi hi, phát huy ra được?"
A Âm hất khăn tay qua đó, thấy Lý Thập Nhất nhìn cô, bèn không thèm đôi co với Đồ Lão Yêu, chỉ đưa ra hai ngón tay rồi nói: "Hai chữ, Thúc Tân."
Lý Thập Nhất đưa tay gỡ lá bùa định thân xuống rồi hỏi Hạ Cơ: "Thúc Tân."
Hạ Cơ giãn gân cốt như là bị trói đã lâu vừa được thả, suýt nữa thì ngã bệt ra sàn, Lý Thập Nhất đưa tay đỡ nhẹ lấy lưng của bà ta, bà ta chống lấy tường đứng vững lại, tấm lưng ưỡn thẳng hồi lâu giờ lại cong khòm lại như con rùa già, xua đi cái thiếu nữ vốn không thể có trong cơ thể bà ta như là bị đánh hiện nguyên hình.
"Thúc Tân, Thúc Tân,..." Trù mậu thúc tân, tam tinh tại thiên. Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân. (Củi vừa bó xong, ngẩng nhìn chòm ba sao. Đêm nay rốt cuộc là gì? Lại gặp được lang quân.)
"Lúc ta sắp chết, người mà nhớ đến chính là chàng." Hạ Cơ ho sặc sụa, lồng ngực hít ra tiếng.
"Người đó là ai?" Đồ Lão Yêu nhìn thấy bộ dạng của bà ta, có chút không đành lòng.
Hạ Cơ đầu bạc trắng tựa người vào tường, cọ nhẹ nghe tiếng sột soạt, ngứa giống như cảm giác chải đầu bới tóc năm xưa, bà ta nói: "Lúc còn nhỏ ta không được đẹp, anh chị em đều ghét bỏ ta, hạ nhân cũng không cần phải lấy lòng ta, chỉ có Thúc Tân. Chàng là một thị nô nhóm lửa, ngay cả tên cũng là một bó củi."
"Chàng cùng ta ngâm thơ ca hát, vẽ hoạ cho ta, chải tóc cho ta, còn tặng ta cành đào." Bà không kể nữa, nhưng người ngoài có thể từ ánh mắt của bà đọc ra nhiều thứ, cành đào đó, đại khái là cái mà bà gọi là "tình ái chưa từng xảy ra".
"Ngược ngạo quá đi." A Âm nói: "Vốn đã có người thật lòng không vì vẻ bề ngoài, nhưng lại một mực bỏ đi đổi cái vỏ, đợi tới