Chương 18: Chỉ sợ đêm thâu, hoa đã ngủ (1)
Ngày tiếp theo, mẹ Liên vẫn chưa đợi được A Xuân.
Lý Thập Nhất pha một bình trà Thái Bình Hầu Khôi hôm qua mua về, dọn dẹp hành lý chuẩn bị xuất phát đi về. A Âm sớm đã dọn xong rương, ngồi cạnh bàn quạt bếp.
"Ngày đông càng ngày càng dài rồi." A Âm ngáp một cái.
Lý Thập Nhất đưa cho cô một tách trà, nghe thấy tiếng mẹ Liên đang nhặt rau ngoài sân.
A Âm nhìn cô ấy: "Tháng sau là ngày gì, cô nhớ ra chưa?"
Lý Thập Nhất ngồi sang một bên: "Sao?"
A Âm đưa hai tay lên bếp sưởi ấm: "Tháng sau là ngày giỗ của sư phụ tôi, từ khi nhập thổ, không ngờ đã lâu rồi không đi thăm ông ấy, lần này khó khăn lắm mới bỏ được sự lười biếng, nếu như cô rảnh thì hãy cùng tôi đi về đó một chuyến."
Cô ấy thấy Lý Thập Nhất đang ngồi suy nghĩ, lại nói tiếp: "Sư phụ của cô cũng mai táng ở đó, cùng nhau về thăm, cũng coi như là tận lòng hiếu thảo."
Giọng của A Âm có hơi khàn: "Mùa đông lạnh tháng Chạp này, cũng không biết là ở dưới đất xương có bị lạnh không."
Lý Thập Nhất vừa gật đầu, còn chưa kịp mở miệng thì nghe tiếng đẩy cửa lịch kịch, Đồ Lão Yêu bước một chân vào trong, vẫy vẫy hai tay bị lạnh cứng: "Tôi vừa mới đi xem nhóc Thập Cửu, cô đoán xem, ngủ giống như là..."
Hắn ngẩng người ngay tại chỗ, nửa hơi thở lạnh chưa kịp phà ra, làn hơi như tơ mảnh tản ra từ bên miệng, hắn chống lấy cái đầu to như dưa lạnh, ấp úng hỏi: "Cô là ai?"
Hắn nhìn lấy Lý Thập Nhất chưa cải trang, áo trong màu trắng ôm lấy thân người cao cao, trên vai khoác lấy một cái áo bông dày, mái tóc hơi dài vừa qua cằm, dịu dàng ôm lấy cằm dưới, mắt mày sáng sủa thanh lệ, đặt trên làn da trắng sáng mượt mà, tựa như là khắc từ trên băng ra.
Lý Thập Nhất nghiêng đầu, hàng mi rũ thờ ơ liếc hắn một cái.
Ánh mắt này vô cùng quen thuộc. Đồ Lão Yêu hít một hơi lạnh, bắp chân tự nhiên có xíu run rẩy.
"Thôi rồi thôi rồi." A Âm trợn ngược mắt, giống như vừa nhận lấy một cái túi xách không thể bỏ được: "Lần này thật sự thành người của mình rồi."
Lý Thập Nhất lật bàn tay phải đang sưởi trên lửa: "Đầu tiên, lần sau nhớ gõ cửa."
Đồ Lão Yêu chớp lấy hai con mắt hạt đậu, đầu não ù ù cứng đơ, chân phải như nhận được lệnh vậy, hắn lùi ra ngoài bậc cửa, đưa tay đóng cửa lại, ở bên ngoài thổi gió hai ba giây rồi mới giơ tay gõ gõ cửa. A Âm nói một tiếng vào đi rồi lắc đầu cười với Lý Thập Nhất: "Đây mới là thằng hề nè."
Đồ Lão Yêu lại đi vào phòng, rón rén cẩn thận như bộ dạng lần đầu tiên đi xe lửa, những lời muốn nói lúc nãy đã quên sạch, chỉ dùng móng tay bấu lấy mặt bàn, cũng không biết có nên ngồi xuống hay không.
Hắn không dám nhìn Lý Thập Nhất lắm, chỉ lén lút dùng mắt nghía một nửa, đẹp như là minh tinh trên màn ảnh vậy, đẹp tới nỗi làm cho tim hắn có chút trầy tróc luôn. Vị cô nương này thật là nhiều chỗ che đậy thần bí, không biết rốt cuộc là Bồ Tát phương nào.
Lý Thập Nhất thấy hắn chỉ lo tằng hắng giọng nhưng lại không nói gì, bèn mở miệng hỏi hắn: "Lúc nãy qua phòng của Thập Cửu, có gõ cửa không?"
"Gõ rồi, gõ rồi." Đồ Lão Yêu vội vàng đáp, đợi nói xong mới nghĩ kĩ lại, nghĩ nát óc cũng không nhớ được là có gõ hay không.
Lý Thập Nhất đưa tay pha thêm một tách trà, đưa qua đặt trước mặt hắn, đáy tách gõ một cái, giống như là gọi hồn của Đồ Lão Yêu trở về: "Lúc nãy, anh muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói..." Đồ Lão Yêu cắn răng "xít" một tiếng, hoàn toàn không biết bị đầu óc bị quăng đi đâu mất, bèn tìm chủ đề khác nói: "Lúc nãy nghe hai cô bàn tán, hình như là không về Bắc Bình nữa?"
Lý Thập Nhất gật đầu đáp: "Chúng tôi sẽ đi về Sơn Đông một chuyến, thăm sư phụ."
Đồ Lão Yêu "Ồ" một tiếng, nhìn thấy cô ấy giống như trước kia, trong lòng thả lỏng không ít, nghiền ngẫm một hồi rồi lại nói: "Đã là chuyện của sư môn thì tôi sẽ không đi theo mọi người nữa, chỉ là trời Nam đất Bắc xa xôi, mấy cô gái các cô cứ hay khiến người khác không yên tâm nổi - Âm đại tiểu thư cô đừng có giận, chị Thập Nhất, tôi cùng các cô đi chung đường, đến đường Giao Đông rồi tự đi về thành Tứ Cửu, tìm vợ của tôi, như thế có ổn không?"
"Đường Giao Đông? Sơn Tây?" Giọng nói thanh dịu vang lên, giống như khí lạnh xuyên qua khe cửa bắt đi vài phần sự khô nóng của than xám trong phòng, Tống Thập Cửu mặc một chiếc áo bông màu cẩm quỳ, cổ áo lông thỏ ôm lấy gương mặt như trăng rằm, đứng ngày trước của cười tủm tỉm.
Đồ Lão Yêu "Ây" một tiếng, hai mắt nhìn cô gái bước vào phòng, quen đường thuộc lối ngồi xuống, trong lòng thầm lẩm bẩm: Nhóc Tống Thập Cửu này không có gõ cửa, đâu