Chương 21: Chỉ sợ đêm thâu hoa đã ngủ (4)
Tống Thập Cửu mím môi nhìn hắn chằm chằm rồi ngửa người về phía sau, đặt môi đến cạnh tai A Âm đang tập trung nghe ngóng, nhỏ tiếng nói: "Đồ Lão Yêu nói chị mập rồi kìa."
A Âm đang nghe cao hứng, không rảnh nói chuyện với hắn, chỉ giật giật khóe môi, chửi thầm một câu: "Bà cha hắn!"
Tống Thập Cửu hài lòng thu người lại, hạ mắt ngồi trở về, gọi cả họ tên của Đồ Lão Yêu: "Đồ Lão Yêu, em là bà cha anh."
Linh hoạt sử dụng, học liền xài liền, thậm chí ngay cả âm nhấn nhá đều giống y A Âm, Đồ Lão Yêu chưa từng thấy qua cô bé nào ngay cả chửi thề cũng có thể hồn nhiên đến vậy, hắn vừa buồn bực vừa buồn cười, gác chân lên tiếp tục cắn thêm vài hạt dưa rồi thong dong chỉ lên phía trên đầu: "Mẹ nhóc đến rồi kìa."
Nhóc ranh, ta không dám hó hé với chị Thập Nhất thôi, ta lại không không trị được nhóc à.
Tống Thập Cửu tức nghẹn, Đồ Lão Yêu nhổ vỏ hạt dưa ra cười trêu cô bé: "Hây, mới sống được có mười mấy ngày mà đòi học người ta yêu với chả đương."
Thật là buồn cười mà.
Lý Thập Nhất ngồi xuống trước bàn, cô vừa thay một bộ áo sáng màu hơn, nhìn thấy cổ chân chân phải của Đồ Lão Yêu đang gác trên đùi chân trái lắc qua lắc lại, Tống Thập Cửu thì cắn môi ấm ức đầy mặt, nhìn thấy cô đến, lại còn không muốn nhìn cô, bầu không khí trở nên lạ lùng.
"Chừng nào về Bắc Bình?" Lý Thập Nhất hỏi Đồ Lão Yêu.
Đồ Lão Yêu suy nghĩ, là sau khi vào đường Giao Đông, theo lời đã định, đây là lúc binh chia hai lối rồi. Chỉ là Lý Thập Nhất đó giờ là người không câu nệ tiểu tiết, dù ai lúc nào đi theo cô, lúc nào đi, đều cũng chỉ là hỏi một câu, bây giờ hỏi rồi thì có vẻ như có gì đó tiếp theo sau.
Đồ Lão Yêu được một lần tự thấy mình thông minh, hắn đáp: "Cô có kế hoạch gì sao?"
Lý Thập Nhất nói: "Ngôi mộ lúc nãy mà A Đường nói, tôi muốn đi xem thử."
"Đang tuyết phủ ngập trời mà!" Đồ Lão Yêu cao giọng, thấy Lý Thập Nhất thái độ kiên quyết, bèn hạ giọng xuống nói thêm một câu: "Phải đi thật à?"
Lý Thập Nhất gật đầu, Đồ Lão Yêu đắn đo một hồi rồi nói: "Dù sao cũng đã đến rồi, cùng lắm tôi cùng cô xuống mộ đó rồi hẵng về."
Lý Thập Nhất ngập ngừng: "Tôi vốn dĩ không muốn giữ anh lại."
Cô nhìn Tống Thập Cửu một cái, ngôi mộ đó nghe có vẻ có hơi nguy hiểm, lúc nãy cô có lật sách tìm nhưng cũng không có manh mối gì, vốn dĩ cô muốn cho Đồ Lão Yêu mang Tống Thập Cửu về Bắc Bình trước, nhưng chạm phải đôi mắt long lanh nước của Tống Thập Cửu, lời nói nghẹn ngay bên miệng rồi lại thu về.
Cánh tay như củ sen đó lại ôm lấy cổ của cô, bên tai vang lên một tiếng nhỏ như mèo kêu: "Không muốn."
Đồ Lão Yêu nhìn ra rồi, cười thầm một tiếng đầy ẩn ý: "Con gái lớn rồi, không nghe lời nữa."
Nói xong hắn nhún vai hai cái rồi đi tìm A Âm ở gần đó đi kể chuyện cười.
Tống Thập Cửu mím môi đưa mắt nhìn Đồ Lão Yêu rời đi còn nhìn giận một cái bóng lưng vui vẻ của hắn, rồi mới thu ánh mắt về, lén lút nhìn vào đôi mắt đang nghĩ ngợi của Lý Thập Nhất.
Lý Thập Nhất uống một ngụm trà rồi nhìn cô bé, cũng không có ý muốn nói gì, nhưng dường như là hạ quyết tâm đợi cô bé mở miệng trước.
Tống Thập Cửu cũng học cô uống một ngụm trà rồi lại nhìn cô, đột nhiên cảm thấy ngồi như vậy cũng tốt vô cùng.
Lý Thập Nhất nắm tay lại chống lấy môi, ho một tiếng nho nhỏ, Tống Thập Cửu đưa tách trà rời khỏi miệng mình, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó quan trọng, cô bé hỏi Lý Thập Nhất: "Em hỏi chị, chúng ta, có phải là hai mẹ con không?"
Lý Thập Nhất giật mình ngạc nhiên, nhìn chăm chăm cô bé hai ba giây rồi mới lắc đầu: "Đương nhiên là không."
Tống Thập Cửu vui mừng, gánh nặng trong lòng được trút bỏ, cô bé cười híp mắt gối đầu lên cánh tay, đôi mắt mọng nước như quả đào tươi ngắm nhìn cô.
Nhưng Lý Thập Nhất lại chau mày, ngập ngừng hiếm thấy. Đắn đo suy nghĩ một hồi lâu cách dùng từ mới mở miệng nói: "Nếu mi muốn xin tiền của ta, cũng không cần phải tìm lý do như vậy."
Cô nghĩ, hình như đã hiểu được tại sao Tống Thập Cửu hôm nay là mặt đầy tâm sự như vậy, chắc là cô bé không cha không mẹ, không biết từ đâu đến cũng không biết phải đi về đâu, lại sợ cô ấy không cần cô bé nữa, bản thân lại không có bản lĩnh làm việc gì, không kiếm được cơm.
Cho nên mới muốn nhận mẹ.
Cô nhớ tới bộ dạng Tống Thập Cửu khóc tu tu nói mình "cha không thương mẹ không yêu", đầu lại nhức bưng bưng.
Tống Thập Cửu ngớ người: "Tiền?"
Lý Thập Nhất nói: "Nếu mi muốn mua cái gì, thì cứ mua là được."
Cô suy nghĩ rồi nói thêm một câu: "Ta đã ôm mi từ trong mộ ra, đương nhiên là không thể không lo cho mi được."
Tống Thập Cửu nhìn thần sắc nghiêm túc của cô ấy, miệng nhắc lại hai lần câu nói "Ta đương nhiên là không thể không lo cho mi", nhất thời không biết là nên khóc hay nên cười. Cô bé nhìn đôi môi khép nhưng không quá chặt của Lý Thập Nhất, đôi môi màu sắc lại tươi mọng đường nét hoàn hảo, lời gì nói ra đều khiến người khác cảm thấy êm tai.
Cô bé thở dài một tiếng, vùi đầu vào trong khuỷu tay.
Ngủ thêm một đêm ở tiệm của A Đường, sáng sớm ngày thứ hai mới bắt đầu dọn dẹp hành lý chuẩn bị xuất phát. Tống Thập Cửu ngủ không được ngon lắm nên dậy rất sớm, cô bé không thắt bím mà chỉ dùng cài tóc cài mái tóc lên, để tóc nhẹ nhàng xoã ở hai bên, cộng thêm khuôn mặt nhỏ trắng nõn, nhìn rất là có khí chất điềm tĩnh của học sinh.
Cô bé vịn lan can đi xuống dưới, chưa gì thì đã nghe tiếng của A Âm và Lý Thập Nhất đang đè giọng cãi nhau.
Đồ Lão Yêu ngồi ở một bên vẫn theo lệ cũ rụt người lại, túi lớn túi nhỏ chất trên bàn, A Đường sáng sớm đã mở cửa, sắp xếp bàn ghế lau nhà xong, đang ôm một tách trà ngẩn ngơ ở trước cửa tiệm.
Lý Thập Nhất đút tay vào túi quần, dựa người vào bức tường ngay dưới cầu thang không nói tiếng nào, chỉ nghe thấy A Âm cười lạnh nói: "Vàng, bạc, rốt cuộc thì cũng quan trọng hơn mọi thứ trong mắt chị Thập Nhất của chúng ta, chỉ vừa mới nghe nói có một hai câu thôi, mà đã đòi chui xuống cái mộ đó."
Cô ấy hôm qua chỉ lo tám chuyện, hôm nay mới sáng sớm đã nghe Đồ Lão Yêu nói về việc Lý Thập Nhất muốn xuống mộ.
Đồ Lão Yêu giảng hoà: "Ây!"
A Âm quay người trừng mắt nhìn hắn một cái, hàng lông mày nhướng thật cao, hai tay khoanh lại ưỡn ngực, ngắt lời của hắn: "Sao nào? Bộ tôi nói sai sao? Đã nói là đi thăm sư phụ, tới nửa đường vẫn không quên sờ quan tài, thật là đồ đệ tốt của sư phụ mà, luôn không quên việc làm kiếm cơm ha. Mà kể cũng thật là lạ kì, năm xưa hồi sư phụ cô còn sống, cũng không thấy cô ân cần nhiệt tình như vậy."
Lưỡi của