Chương 27 Khi nào mới gặp lại cố nhân? (2)
Gà trống gáy báo bình minh, tiếng kêu khản đặc trong ngày Đông giống như đang ai oán, từng hồi càng ngày càng thảm thiết. A Âm sớm đã thu xếp xong xuôi, ngồi bên cạnh lò sưởi chơi bài với Đồ Lão Yêu. Tống Thập Cửu trước giờ vốn siêng năng, nhưng hôm nay lại chậm trễ chưa thấy bóng người đâu, Lý Thập Nhất ngồi bên bàn đang chống lấy thái dương uống lấy trà, đuôi mắt lướt qua khe cửa đang đóng kín, rồi lại lướt nhìn cái nữa, sau đó bình tĩnh thu ánh mắt về, ngón áp út nhẹ nhàng ấn lên mi tâm.
A Âm nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, rồi mỉm cười nhìn qua phần quầng đen tựa có tựa không bên dưới mắt của cô, quẳng bài xuống qua ngồi bên cạnh Lý Thập Nhất, miệng như đang cười nói: "Thật không ngờ."
"Hửm?" Lý Thập Nhất đáp cô bằng một tiếng giọng mũi.
A Âm ư sầu thở dài một tiếng: "Thật không ngờ, cô lại thích kiểu này."
Chỉ là vài câu sến súa, cô với đám tình nhân nói qua tám trăm cả ngàn lần, lần nào cũng sến đến moi tim móc phổi, nếu sớm biết Lý Thập Nhất thích nghe, cô chắc chắn sẽ xem hết mấy cuốn truyện, học thuộc mấy câu rồi nói cho cô ấy nghe giải trí.
Lý Thập Nhất trừng mắt nhìn cô ấy một cái, phần vai cổ đường nét mỹ miều nhẹ nhàng đưa qua lại, không có ý muốn tiếp lời.
Đang trong cuộc trò chuyện thì cửa bị đẩy ra, tiếng đóng mở của khung gỗ kèm theo tiếng ho nho nhỏ, giống như đang hít hơi, thút thút thít thít nghẹn ở ngay giữa họng, nghe thật là đáng thương. Lý Thập Nhất ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch không tự nhiên cho lắm, mặt như từng bị úp lên phấn vậy, trắng đến khiến người khác lo lắng, ngay cả môi cũng không hề có một sắc máu nào, duy chỉ có trên đôi mắt mệt mỏi có những gân máu tím đỏ rõ nét, mắt cứ giật nháy, giống như những đốm lửa cạn kiệt sức lực.
Tim của Lý Thập Nhất thót lên lo lắng, vẫn còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Đồ Lão Yêu hỏi Tống Thập Cửu: "Nhóc bị sao vậy?"
"Hôm qua chắc là gội đầu xong chưa khô hẳn đã ngồi ngay hướng gió, khó chịu cả đêm không ngủ được." Tống Thập Cửu lại ho thêm hai cái, giọng khản đặc ỉu xìu nói.
Cô bé cố gắng nở một nụ cười tỉnh táo với Lý Thập Nhất rồi lại đung đưa túi hành lý trong tay, nói: "Đi thôi?"
Lý Thập Nhất khựng lời nói lại, đứng dậy đồng thời cũng xách hành lý theo, Tống Thập Cửu bước theo qua đó, cúi người rũ tóc cầm qua hành lý của cô ấy rồi nói: "Em cầm giúp chị."
Bộ điệu ân cần lấy lòng cùng với gương mặt trắng bệch ốm yếu trở thành một sự so sánh rõ rệt, khiến Lý Thập Nhất đơ ngay tại chỗ, A Âm lập tức hít một hơi thật sâu, lắc đầu sáp qua bên Đồ Lão Yêu, khoé miệng xệ xuống nhỏ tiếng nói: "Cao tay thật."
Đồ Lão Yêu nhúc nhích khoé miệng: "Là sao vậy?"
A Âm phân tích cho hắn nghe: "Hôm qua đã đánh một cú đấm trực diện, hôm nay lại dùng lùi để tiến, bộ dạng mắc bệnh ốm yếu như thế, có ai mà có thể nói được lời nhẫn tâm chứ?"
Cô nàng Lý Thập Nhất ngoài cứng trong mềm đó thì càng không cần nói đến.
Cô ôm lấy mặt cảm thấy buồn chán vạn phần, Lý Thập Nhất của cô, sợ là không dụ lên giường được rồi.
Đồ Lão Yêu cảm thấy kì lạ: "Con bé mới bây lớn, hiểu biết được nhiều như cô sao? Rồi từ đâu học được vậy?"
A Âm nghĩ một hồi rồi đáp: "Chắc là thiên phú rồi."
Đồ Lão Yêu đang tặc lưỡi trầm trồ thì bên kia Lý Thập Nhất đang đứng yên nhìn Tống Thập Cửu, siết chặt hành lý đang cầm trong tay của mình hơn, ánh mắt Tống Thập Cửu lộ lên một tia buồn bã, nhưng rồi lại thấy Lý Thập Nhất đưa tay về phía cô bé, cử động khoé môi nhẹ giọng nói: "Đưa hành lý cho ta."
Tống Thập Cửu mím môi, đôi mắt bị khí bệnh che đi lúc nãy bây giờ sáng lên như nhóm lửa, ngoan ngoãn nghe lời đưa hành lý cho cô ấy, nhìn thấy Lý Thập Nhất định đi thì lại cúi đầu xuống khựng bước chân lại, gót chân quẹt qua quẹt lại trên sàn đá.
Lý Thập Nhất nghi hoặc quay người lại nhìn cô bé, nghe thấy Tống Thập Cửu hít hít cái khí quản yếu sức của cô bé, khàn giọng nhỏ tiếng nói: "Hình như có hơi sốt, cổ chân không có sức."
Đồ Lão Yêu vội vàng muốn bước qua cõng cô bé nhưng lại bị A Âm kéo áo lại, ánh mắt lia qua ra hiệu cho hắn nhìn cho rõ không khí ám muội của hai người đó.
Ngón tay giữa đặt trên túi hành lý vải bông Lý Thập Nhất gõ nhẹ hai cái, Tống Thập Cửu nhìn một hồi sau đó đưa tay ra về phía cô, nhưng lại lướt qua ngón tay trắng nõn nà, chỉ nắm lấy một góc nhỏ xíu của chiếc túi hành lý rồi nói: "Chị dắt em đi, có được không?"
Lúc nói đầu ngón tay còn kéo hai cái chỗ đang nắm, giống như là một thỉnh cầu bé xíu.
Được được được, Đồ Lão Yêu muốn rã rời tim gan, con người tí hon trong lồng ngực gật đầu như gà con mổ thóc.
Lý Thập Nhất chỉ lạnh nhạt hạ mắt xuống, mặc cho cô bé kéo lấy bước ra cửa.
Ánh nắng của mùa Đông là thứ có tính lừa dối nhất, mạ lên một tầng ánh kim cho Lý Tống một cao một thấp hai người, ánh nắng ấm áp nhảy nhót giữa mí mắt cong vút của Tống Thập Cửu, vẽ cho mắt mày của cô bé trở nên vàng óng mềm mại, cô bé ung dung duỗi người một cái, điều chỉnh bước chân cùng nhịp với nhịp tim, rồi lại điều chỉnh bước đi của mình cùng nhịp với Lý Thập Nhất.
Đồ Lão Yêu và A Âm thì nhàn nhã đi theo ở phía sau, nghe thấy cô bé hồi phục lại vài phần tinh thần đang ngọt ngào đặt câu hỏi.
"Em chưa từng thấy qua mùa Hạ, mặt trời của mùa Hạ có giống với mùa Đông không?"
"Không giống."
"Chúng mình về đó, tiểu Đồ Lão Yêu sắp chào đời rồi nhỉ?"
"Còn sớm."
"Chị có thích em bé không, có muốn sinh rồi nuôi một đứa?"
"Không muốn."
"Vậy thì tốt rồi, em cũng không muốn."
"Con bé đang làm khùng làm điên gì vậy?" Đồ Lão Yêu mắt nhìn hươu con biến thành chim vàng anh, tất cả các lời nói bình sinh chưa nói hết đều đổ ào ra hết xe này đến xe khác.
Tống Thập Cửu không có rảnh chú ý đến cách nghĩ của tên đàn ông thô kệch đằng sau, chỉ nắm nhẹ bàn tay lại bên đường may của quần.
Cố gắng nha, cô bé nói với bản thân.
Thêm khoảng nửa tháng, bốn người mới về đến thành Tứ Cửu, Đồ Lão Yêu giãn gân cốt đã rã tời của hắn, giống như là một