Hàn Sơ sắc mặt lạnh lùng, uy áp tỏa ra bốn phía, hắn hôm nay chịu ra mặt cho nàng.
Có điều nhiêu đó làm sao có thể làm nàng động lòng, đừng quên hắn đối xử với nàng thế nào.
Nàng chỉ có nhiệm vụ bảo vệ hắn, đến một lúc nào đó sẽ rời đi, tuyệt đối không động lòng với hắn.
Sinh ra ở hiện đại, tư tưởng đã ngấm sâu vào máu thịt của nàng, nàng tuyệt không chấp nhận nam nhân của mình tam thê tứ thiếp.
Huống chi hắn là Vương gia, sau này ngôi vị hoàng đế khó nói trước sẽ thuộc về ai, đến lúc đó ba ngàn giai lệ, nàng sẽ trở thành thứ bị bỏ đi.
Biết trước sẽ đau lòng,tuyệt vọng chi bằng không hi vọng, nàng thà tìm một nam nhân nghèo khổ làm phu quân cũng tuyệt đối không chấp nhận chuyện tam thê tứ thiếp.
- Vương gia, đây là lỗi của mặt tướng, nhất định sẽ dạy dỗ lại tiểu nữ
- Phụ thân, rõ ràng là tiện nhân đó cố ý
- Câm miệng cho ta !
Tử Các Tường trừng mắt nhìn Nam Khê, có phải là do ông ta nuông chiều quá bây giờ lại biến nàng ta thành người không biết phân nặng nhẹ.
Tử Các Nam Khê ngậm miệng ngồi xuống, ánh mắt âm độc liếc nhìn nàng.
- Muội muội đừng liếc nữa, cẩn thận mắt rớt ra ngoài kìa
- Ngươi!
- Ta thì làm sao, ta chỉ có ý tốt nhắc muội thôi, đã không được đẹp bằng người khác nay lại mù nữa thì không tốt đâu
Nhắc đến dung mạo làm nàng ta giận sôi máu, dựa vào cái gì nàng lại đẹp hơn nàng ta.
- Đủ rồi, hai người im miệng !
Tử Các Tường nghiến răng nghiến lợi, nàng chỉ cười một cách giễu cợt.
Tử Các Nam Khê là nữ nhi của ông ta, còn Tử Các Khinh Ti nàng thì không phải sao?
- Tướng quân, ông đang quát ai vậy?
Hàn Sơ im lặng nãy giờ rốt cục lên tiếng, hắn nói với Tử Các Tường như ánh mắt như có như không lại nhìn nàng.
- À, Vương gia thứ lỗi, tiểu nữ hồ nháo nên ta có hơi nóng giận
- Ồ, ai hồ nháo cơ, rõ ràng vương phi của bổn vương nói đúng mà
- Vương gia nói phải
Điều mà Tử Các tường không ngờ nhất chính là Điềm Vương lại nói giúp cho nàng.
Nhưng ông ta chỉ cho rằng Điềm Vương là vì mặt mũi của mình nên mới giúp Khinh Ti, chính hắn cũng ngỡ là vậy nên không thể nói ai được.
- Ta không ăn nữa, mọi người cứ thong thả
Đã không ăn được thì nàng cũng không muốn ngồi đây nhìn mặt bọn họ, nàng đứng dậy dẫn theo hai nha hoàn đi đến viện lúc trước.
- Vương gia, ngài cứ dùng thong thả, lát nữa ta sẽ bảo nhà bếp mang lên cho vương phi
- Không cần, lát nữa ta sẽ dùng cùng nàng ấy, mọi người cứ dùng đi, ta đi trước
Hắn cũng đứng dậy đi theo nàng, cả bàn ăn ngồi nhìn nhau, Điềm Vương không dùng bữa, bọn họ ngồi dùng một mình có hơi không ổn.
- Ta no rồi
- Thiếp cũng no rồi
- Thiếp cũng vậy
Tử Các Tường cùng với mấy phu nhân, thê thiếp lần lượt buông đũa, xem như hôm nay bọn họ xui đi, nhịn một bữa chắc không sao.
- Mọi người không ăn à, vậy để con ăn cho
Tiểu công tử Tử Các Lãng không hiểu gì, cứ tưởng mọi người no thật nên lấy hết đồ ăn.
- Ăn, ăn, ăn cái đầu của con đấy, về phòng đọc sách cho ta
- Phụ thân, con chưa ăn xong mà
- Lãng nhi, nghe lời ông ấy đi mà, chúng ta về viện
- Nhưng đồ ăn còn nhiều như vậy, chúng ta không ăn nhà bếp cũng đổ cho chó ăn mà, lãng phí lắm
Lục di nương vội bịt miệng nhi tử mình lại rồi kéo về viện, còn lại đám người ở đó nhìn nhau rồi lần lượt giải tán.
- Thu Họa, Thu Ý, hai muội có chắc đây là nơi ta sẽ ở lại không?
- Lúc trước người từng ở đây, tướng quân cũng không nói sắp xếp chỗ khác cho người
- Được rồi, dọn dẹp một chút chắc là ở được
Nàng vừa nói vừa đẩy cửa đi vào, tay chỉ mới chạm nhẹ vào cánh cửa nó đã ngã ầm xuống đất làm cát bụi bay mù mịt.
- Khụ, chắc do lâu quá rồi chưa sửa sang, Vương gia thông cảm cho
Hàn Sơ nhìn mọi việc trước mắt mặt mày tối sầm, nàng tưởng hắn tức giận nên cười hì