Khinh Ti ngồi trên xe ngựa, nàng vén rèm ra nhìn cảnh vật bên ngoài.
Đến cổ đại đã là ngày thứ tư, nàng đây là lần đầu nhìn thấy quang cảnh ở nơi này.
Lúc trước xem trên phim ảnh cũng có thấy qua nhưng nay là được chứng kiến cảnh thật người thật phải nói được mở rộng tầm mắt.
Đường phố cổ đại thật náo nhiệt, các quầy hàng bày đầy bên đường, ngồi trên xe cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
- Nhìn gì thế?
- Ta chưa từng được ra ngoài nên hiếu kì một chút thôi
Nàng không tìm thấy được chút hình ảnh nào về bên ngoài trong trí nhớ của nguyên chủ, vì vậy khẳng định nguyên chủ còn chưa được ra ngoài lần nào.
- Muốn đi dạo không?
- Muốn, ngươi cho ta đi sao?
- Đi thôi, dừng xe!
Hắn lệnh cho phu xe dừng lại, bản thân thì xuống ngựa trước, nàng vén rèm bước ra sau liền bắt gặp bàn tay đưa về phía mình.
" Đây là đang muốn đỡ ta xuống sao, hắn tốt như vậy từ khi nào nhỉ?"
- Không cần, ta tự xuống được mà
Nàng không để hắn đỡ mà tự mình nhảy xuống, nhưng không may cho nàng xe ngựa rất cao, nàng bị mất đà ngã người về trước.
- Cẩn thận!
Hàn Sơ nhanh tay ôm lấy eo nàng xoay vài vòng, ánh mắt nàng chạm phải đôi con ngươi sâu thẳm của hắn mà bị chìm vào trong đó.
Xoay vài vòng hắn rốt cục chịu thả nàng xuống đất, nàng trở lại với thực tại.
- Chóng mặt quá đi!
Nàng thật không hiểu mấy người này đỡ người khác sao lại phải xoay vòng vòng như thế, làm người ta chóng mặt chết đi được.
- Không sao rồi, ban đầu nàng còn cậy mạnh, chẳng phải ta vẫn đỡ nàng hay sao
- Ai cần ngươi đỡ
Khinh Ti ương ngạnh với hắn, nàng bỏ lại câu đó rồi nhanh chóng xoay người chạy đi mất.
Lúc trước đập đầu chết vì mải lo ngắm mĩ nam, nàng thề sau này sẽ không mê trai nữa.
Nhưng mà sao lại để nàng gặp tên yêu nghiệt này chứ, còn có hành động của hắn lúc nãy làm tim nàng đập liên hồi.
Người ta nói mê trai đầu thai mới hết, còn nàng sống đến kiếp thứ hai vẫn không hết mê trai, đặc biệt là tên vương gia nào đó.
- Đi chậm thôi, cẩn thận bị lạc đấy
- Biết rồi!
Hàn Sơ đuổi theo sau nàng, hắn từ trước đến nay không gần gũi bất kì nữ nhân nào, nay làm sao biết được nàng đang ngượng đâu.
- A, xin lỗi công tử, ta không cố ý đụng vào huynh đâu
Lần đầu dạo phố ở cổ đại, nàng lo ngắm xung quanh mà quên mất phải nhìn đường, vì vậy không cẩn thận đụng phải người ta.
- Không sao, lần sau cô nương chú ý một chút là được
- Đa tạ
Khinh Ti ngẩng mặt nhìn đến vị công tử kia, hắn cũng nhìn nàng.
" Oa, cổ đại nhiều mỹ nam quá đi nha !"
Người này phải nói là ngũ quan như ngọc, mạo tựa Phan An, từng đường nét trên gương mặt không hề có khuyết điểm lại mang theo chút nhu hòa, tao nhã.
Trên mình vận một bộ lục y thanh ưu thoát tục, bên hông đeo một mảnh ngọc bội quý giá.
Nhưng nhìn cỡ nào cũng thấy hắn có chút giống với một người, người đó là ai nhỉ?
- Khinh Ti, nàng nhìn hắn đủ chưa?
Hàn Sơ không vui nhắc nhở, Khinh Ti hồi thần vội cười hì hì xin lỗi.
- Xin lỗi công tử, là ta thất lễ, có điều tại ta nhìn công tử có chút giống với một người
- Ồ, cô nương nói xem, nhìn ta giống ai?
- Không có gì, chỉ là giống với một vị bằng hữu của ta thôi
Nói thật nàng chỉ thấy hắn giống thôi, còn giống ai thì nàng không nhớ.
- Nàng nhìn ta rồi nhìn hắn lại thử xem, xem thử ta có phải vị bằng hữu đó không ?
Đừng nói bây giờ đến gương mặt của hắn ra sao mà nàng không nhớ, xem ra nàng không xem trọng hắn là mấy.
Khinh Ti nhìn hắn một lượt rồi lại quay sang nhìn vị công tử kia một lượt, ngẫm nghĩ một lúc nàng mới gật gật đầu.
- Quả thật giống nha, ý mà khoan đã, sao hai