Trước mặt nàng có hai thân ảnh, một nam một nữ.
Nam tử tuấn lãng như họa, cùng với đôi mắt hạnh màu lưu ly giống hệt như nàng, thân cao bảy thước, người này đem đến cho nàng cảm giác an toàn khó tả.
Nữ tử ngược lại xinh đẹp như tiên nga, bách bàn nan miêu, câu hồn đoạt phách, nhưng dung mạo của người này, Diệp Lạc Hy lại nhớ tới bức chân dung họa được đặt ở Thái Thần Cung, một trong mười bức họa vẽ lại dung mạo của Ngọc Tỷ thần quân thượng cổ, nữ tử này so với bức họa đó còn xinh đẹp hơn.
Mà nữ tử ấy, cũng đem lại cho Diệp Lạc Hy cảm giác ấm áp, bình yên giống hệt như nghĩa mẫu.
Chỉ là, Diệp Lạc Hy hận cảm giác mà hai người họ đem lại cho nàng.
“Xin hỏi, hai vị là ai?” Diệp Lạc Hy âm điệu lạnh lùng, cất tiếng hỏi hai người họ.
“Chúng ta là cha mẹ ruột của con.
Chúng ta đã đợi con thật lâu.” Nam tử kia cất tiếng nói, đồng thời trong lời nói còn có cả nghẹn ngào.
Tí tách.
Nước mắt của hai người rơi trên gương mặt của Diệp Lạc Hy.
Nhưng càng rơi bao nhiêu, Diệp Lạc Hy càng cảm thấy thật mỉa mai bất nhiêu.
Vốn dĩ, là bọn họ đã bỏ mặc nàng chừng ấy năm.
Vậy mà bây giờ nói đợi, liền đợi sao?
“Ha? Cha mẹ của ta? Đợi ta ư?” Diệp Lạc Hy bật cười, tiếng cười vang vọng xé tan màn đêm tịch mịch, tiếng cười chua chát và thê lương khôn tả.
Nàng bật cười đầy mỉa mai và đau khổ.
Cứ như việc nàng vừa nghe chính là câu chuyện hài hước nhất thế gian này vậy.
Đợi sao? Đợi nàng sao? Ha ha ha, đợi nàng sao? Thật sự nực cười, quá là nực cười đi.
Trước cái cười khó hiểu của nàng, kẻ xưng là phụ mẫu của nàng ngạc nhiên không rõ nguyên nhân.
“Đợi ta sao? Bỏ mặc ta khi ta chỉ mới lọt lòng, còn chưa biết được bản thân mình là ai, là đợi ta sao? Bỏ mặc ta bị thiên hạ này khinh miệt, chà đạp, ruồng rẫy, vứt bỏ, như vậy là đợi ta sao? Cha mẹ của ta sao? Càng nực cười hơn.
Từ nhỏ đến lớn, ta chẳng qua cũng chỉ là cô nhi, Diệp gia nhận nuôi ta dưới danh nghĩa là nghĩa nữ, nghĩa mẫu của ta nuôi dưỡng ta tám năm trong thân phận nô lệ.
Như vậy cũng là đợi sao?”Diệp Lạc Hy bật cười trước chữ đợi này.
Nàng đã từng đi tìm họ, từng đợi họ, từng lục tung hết khắp nơi để tìm phụ mẫu của nàng, rốt cuộc đã tìm một đời rồi, cũng chẳng thấy một tin tức gì từ họ cả, đến cả một dấu vết cũng không hề có.
Như vậy, là đợi sao?
Nếu như họ thật sự đợi Diệp Lạc Hy nàng, thì chí ít, khi nàng hóa thành một mảnh hồn tàn, lang thang khắp nơi trong tam thiên lục địa suốt một ngàn năm trước khi gặp Hỗn Độn, ít nhất họ cũng phải là một tàn hồn đợi nàng ở Minh giới, vậy mà đến một cái bóng cũng không có.
Như vậy, cũng là đợi sao?
“Chúng ta thật tình xin lỗi con, về những gì mà chúng ta đã để con phải chịu đựng.” Nữ nhân ấy đưa tay muốn chạm vào nàng, lại bị nàng lùi lại một bước, né tránh đi.
Cảm giác hụt hẫng và xa lánh ấy khiến sắc mặt của nữ nhân kia hiện ra biểu cảm đau lòng khó tả.
“Ha, ta sinh ra đã là một kẻ không có cha, không có mẹ.
Ai cũng nói bản thân ta có họa sát thân, bất cứ ai ở cùng ta sẽ đều quay lưng với ta.
Thậm chí cả đứa con trai ta đau dứt ruột sinh ra, chính nó cũng là kẻ đã đưa ta lên Tru Tiên Đài.” Diệp Lạc Hy nhắm mắt lại, hồi tưởng về những gì mà bản thân đã trải qua trong quá khứ: “Khi ta tám tuổi, nghĩa mẫu mất đi, ta đã từng cầu xin ông trời, cầu xin ông trời rằng cha mẹ ruột của ta sẽ đến tìm ta, cứu ta, đưa ta đi, yêu thương ta như những đứa trẻ khác.
Nhưng các ngươi có biết ta đã chờ bao nhiêu lâu không? Ta đã chờ các ngươi cả một đời.
Mà một đời của một thượng thần, kéo dài bao nhiêu năm chứ? Hai mươi vạn ba ngàn tám trăm lẻ một năm ta đã chờ đợi và tìm kiếm.
Ngay cả khi ta đứng trên Tru Tiên Đài, ta cũng đã cầu xin nếu như trời cao có mắt, thì xin phụ mẫu của ta hãy cứu lấy ta, hoặc chí ít, khi ta chỉ là một mảnh tàn hồn vất vưởng, họ hãy đến đưa ta theo cùng.
Nhưng đáng tiếc….”
Đáng tiếc, đợi mãi, đợi mãi cũng chỉ có vô vọng.
Diệp Lạc Hy nở nụ cười cay đắng cùng chua chát, nước mắt không biết tự bao giờ đã rơi ướt đẫm gương mặt nàng, nén tiếng uất nghẹn, nàng tiếp: “Ta càng chờ, ta càng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức dùng cả thân xác cùng linh hồn này tế cho lời nguyền của Tà Thần, đổi lấy một tiếng nguyền rủa thiên hạ này.
Ta đã tưởng rằng bản thân có thể nhắm mắt an nghỉ, nhưng Hỗn Độn…” Nàng mở lớn hai mắt nhìn hai người họ, nói: “Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Thao Thiết, Đào Ngột trong lúc ta tuyệt vọng, trong lúc ta yếu đuối nhất đã chìa tay về phía ta.
Từ trước tới nay chưa từng có ai thật sự chìa tay về phía ta, chưa từng có ai muốn giúp đỡ cho