Mặt của Diệp Lạc Hy đã đỏ bừng, bốc khói như ấm đun nước bốc hơi.
Mà Chu Thành ở xa nhất mặt cũng đỏ bừng theo.
Đôi tai của hắn không chỉ thính mà với những kết giới cách âm sơ cấp như các sư mẫu hạ, đối với hắn đều không nhằm nhò gì.
Dù sao thì trong mười hai huynh đệ tỷ muội, tai của hắn thính nhất.
Một lời mà các sư mẫu nói ra, hắn dù ở xa nhất vẫn có thể nghe thấy được rõ mồm một.
Nên nhớ, Chu Thành bây giờ, hay là đời trước và đời này cộng lại, hắn chung quy vẫn là xử nam.
Mấy chuyện ân ân ái ái, phu thê người nhà công khai phát cẩu lương này, hắn căn bản là nghe không nổi a~
“Lại nghe thấy cái gì không trong sáng rồi hả hảo hán?” Bạch Hiểu Hiểu nhìn thấy nội tâm của thập sư huynh, cười không trong sáng.
Chu Thành như giẫm phải gai, nhảy dựng lên: “Cái….
Cái gì mà không trong sáng với cả trong sáng chứ? Muội….
Muội có giỏi thì có đôi tai thính như của ta xem, muội có đỏ mặt hay không?” Rồi bưng mặt xấu hổ, đầu bốc ra hơi nước, đứng dậy, chạy ra khỏi kết giới, bộ dáng như e thẹn mà không nói nên lời.
“Rốt cuộc là đệ ta nghe ra cái gì nha?” Kim Mặc Nghiên cười tà mị xoa cằm.
Bộp! Nhạc Tử Liêm và Quân Cửu đồng loạt vỗ ót hắn một cái, nói: “Huynh bớt giùm đi!”
“Nhị đệ, đệ tuyệt đối đừng dạy hư A Thập.” Lưu Nhất Thanh hướng nhị sư đệ trừng mắt đầy cảnh cáo.
“Đệ đi theo xem đệ ấy thế nào rồi.
Không khéo đệ ấy lại chạy ra khỏi kết giới của sư phụ đi đập vài con ác thú xả giận cũng nên.”Chu Minh đứng dậy, chạy theo sư đệ.
“Muội cũng đi nữa!” Bạch Hiểu Hiểu định đứng dậy chạy theo thì Mục Thiên Thiên đã tóm cổ áo của út sư muội lại, cảnh cáo: “Muội cũng là một tiểu cô nương chưa cưới chưa gả, đi theo nghe chuyện đó để làm gì? Lão thất, đệ đi theo xem thử đi!”
Lục Bắc Quân nghe lời ngũ tỷ, liền nhanh chóng chạy theo hai sư đệ.
Ma Long và Tam Lang nhìn nhau, đồng loạt kẻ đỡ trán bất lức, kẻ xoa thái dương nhức đầu.
Ma Long nhướng mày: Rốt cuộc là chủ nhân quên mất Chu Thành có đôi tai rất là thính, phải không?
Tam Lang rũ mắt: Chắc là hoàn toàn quên luôn rồi.
Dù sao thì mấy vị chủ phu đó cũng không biết được năng lực của Chu Thành.
Ma Long thở dài: Rốt cuộc thì ta có nên làm cho Chu Thành một bộ gì đó để chắn âm thanh không?
Tam Lang khẽ gật: Nên là như thế.
Rốt cuộc thì hai huynh đệ bọn họ trao đổi với nhau, thì cũng chỉ có hai người họ hiểu.
….
“Thập đệ!” Lục Bắc Quân gọi lớn: “Đệ chạy đi đâu rồi?!”
Chu Minh dựa theo bản năng và khả năng của hắn – khả năng nhìn thấu vạn vật, đi tìm đệ đệ.
Nhưng cho dù đi mãi thế nào, hai người cũng không thể tìm thấy Chu Thành đang ở đâu.
“Không lẽ đệ ấy lạc đường rồi sao?” Lục Bắc Quân nhíu mày không hiểu.
“Không! Đệ không nghĩ là đệ ấy lạc đường, có điểu, đệ nghĩ đệ ấy nếu nghe huynh gọi, ít nhất cũng sẽ làm