Đúng lúc này, Chiết Nhan từ bên ngoài bay đến, nhìn thấy trong phòng của Diệp Lạc Hy có nhiều người, ông liền cả giận mà quát đuổi hết tất cả những người trong phòng ra ngoài với lý do đơn giản: Diệp Lạc Hy là bệnh nhân, ở đây nhiều người như vậy choáng cả không khí thở của nàng và hơn nữa, ông phải thăm bệnh cho nàng.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, chính là Chiết Nhan và Diệp Lạc Hy song song đối diện.
“Chiết Nhan Thượng thần, hẳn ngài cũng đã biết được mưu đồ ít nhiều của ta.
Không biết, ý thượng thần thế nào?” Diệp Lạc Hy thu lại bộ mặt khổ sở đau đớn, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn Chiết Nhan.
Chiết Nhan nhìn Diệp Lạc Hy, sau đó đành thở dài.
“Tại sao ngươi lại cho ta cơ hội này?” Chiết Nhan không hiểu tâm tư của Diệp Lạc Hy đang suy tính điều gì.
“Ồ, không có gì hết.
Chẳng qua ta vì muốn hợp tác cùng với chủ nhân của Thập Lý Đào Lâm mà thôi.
Ta ta đồng ý tuyệt đối với ông một điều kiện bất chính, đổi lại một lời hứa bất chính khác của ông, chúng ta chính là quan hệ hợp tác công bằng.
Dù sao theo đánh giá của ta, phẩm chất của Chiết Nhan thượng thần không tệ.
Tiếc là ngày ta đứng trên Tru Tiên Đài thì ngài đã đi trước ta rồi.” Diệp Lạc Hy khẽ gõ nhịp nhịp đầu ngón tay lên nệm, dường như đang dò xét Chiết Nhan.
Chiết Nhan liền không do dự: “Ngươi muốn ta làm gì? Đổi lại, ngươi sẽ cho ta thứ gì?”
Diệp Lạc Hy khẽ cười: “Ta muốn mượn kiến thức y thuật uyên bác của ông.
Đổi lại, ta đồng ý giúp thành đôi cùng Mặc Chân thần quân.
Không biết, ý của Chiết Nhan thượng thần thế nào?”
Chiết Nhan vô cùng ngạc nhiên.
Quyền lực của Chiết Nhan, sức ảnh hưởng của ông đối với Cửu Trùng Thiên và Thanh Khâu vô cùng lớn.
Vốn dĩ Diệp Lạc Hy có thể mượn tay ông thâu tóm quyền lực của mình, chính là lợi dụng ông để thâu tóm Thanh Khâu.
Thế nhưng, Chiết Nhan chưa từng nghĩ tới, cái Diệp Lạc Hy nhắm đến lại chính là kiến thức của ông?
“Tại sao ngươi lại muốn mượn kiến thức y thuật của ta?” Chiết Nhan không hiểu.
“Năm Tân Thiên đế đăng cơ, Tiền Thiên Hoàng cùng Thái hậu bị hạ độc