Thập Đại thượng cổ và những kẻ có tham vọng khác đã cho rằng Tứ Đại Hung thú là tai họa, khiến nhân gian chịu nhiều khốn khổ.
Không ai có đủ sức mạnh để phong ấn bọn hắn, càng không ai dám phong ấn bọn hắn.
Có đôi lúc, bọn hắn đã tự hỏi, liệu rằng bọn hắn không ác, vậy thì có khi nào chính những kẻ tự nhận mình tâm địa thiện lương đó, sẽ tìm đến một kẻ ác mới hay không? Càng nghĩ, ai trong bọn hắn cũng đều cho rằng, thiên hạ này thật lắm kẻ đáng khinh.
Có lẽ, cuộc đời của bọn hắn đã rất tối tăm, cô độc đến vĩnh hằng và mãi mãi không ai có thể thấu hiểu cho bọn hắn.
Và cũng có lẽ, sẽ không có ai dám nhân từ với bọn hắn chứ đừng nói gì đến cứu rỗi.
Cho đến một ngày.
Một ngày mà tất cả bọn hắn đều không bao giờ có thể quên được.
Và cũng không thể nào dám quên.
Có một nàng ngốc, nàng không sợ một con quái thú hình thù kỳ dị, cả người bị thương mà ra sức cứu hắn, bảo vệ hắn, chăm sóc hắn.
Nàng ngốc ấy thậm chí còn không biết mình gặp nguy hiểm, không sợ con quái vật mà mình cứu có thể phát điên, mất kiểm soát và nhai sống nàng bất cứ lúc nào.
Nàng ngốc ấy dù là người của chính đạo, dù cho nhìn thấy trước mắt là một con quái thú đáng phải chết.
Nàng cũng nguyện nhảy vào biển lửa, không màng sống chết của bản thân, một lòng chỉ muốn cứu hắn.1
Có một nàng mù, nàng không chán ghét con quái thú muốn ăn thịt mình, bản thân nó bốc ra mùi hôi thối đến đáng khinh, ngược lại đối với nó còn có tình yêu thương.
Nàng không hề ghét bỏ hắn, nàng cũng không hề oán trách hắn đã quấy nhiễu quê hương của nàng.
Thậm chí, nàng còn giúp hắn triệt đi cái mùi khó ngửi trên người đã bám hắn giai dẳng mấy vạn năm.
Nàng mù ấy còn cho hắn nhiều thứ hơn mà hắn chưa từng được biết trước nay.
Cái gọi là quan tâm, cái gọi là lo lắng và cái gọi là yêu thương.
Thao Thiết đều cảm nhận được hết.1
Có một sư phụ, cho dù biết đồ đệ là ác thú, vẫn một lòng một dạ muốn nhận nó làm đồ đệ, thậm chí còn không tiếc mạng bảo vệ, yêu thương, cho nó một hình hài.
Khoảnh khắc nàng đem hình hài con người trở lại với Cùng Kỳ đã khiến hắn sợ hãi.
Ban đầu hắn bị biến thành hung thú, không một ai cứu giúp hắn, khiến hắn đã quen với hình hài quái vật.
Nhưng khi được trở lại làm nhân dạng, hắn không dám tin, chỉ một lòng muốn tìm người kia.
Hắn sợ khi nhân loại nhỏ bé kia chết rồi, hắn lại trở thành một quái vật.
Chi bằng cứ làm quái vật ngay từ đầu, có phải tốt hơn không? Nhưng nàng đã cho hắn được trở lại làm người, một con người thật với chính hắn.1
Có một ca nữ, nàng đối với quái vật khó chịu kia hết lòng thấu hiểu, hết lòng dạy cho nó cách yêu thương, thậm chí còn chữa lành cho nỗi đau của nó.
Cơn đau đầu của Đào Ngột đã đến cực hạn.
Hắn sợ có một ngày, hắn sẽ phát điên mất đi kiểm soát, lại vô tình hủy diệt hàng vạn chủng tộc khác, lại lặp lại sai lầm của hắn năm xưa.
Chỉ là, khi nàng ca nữ năm đó cất tiếng hát, hắn lại cảm thấy cơn đau đầu không còn, ngược lại hắn còn có được những giấc ngủ ngon, bình an đến lạ.
Chỉ là, hắn không hề biết, nhân loại có tuổi thọ ngắn ngủi biết bao.
Nàng chỉ ở bên cạnh hắn vỏn vẹn sáu mươi năm ngắn ngủi, nhưng đối với một kẻ bất tử như Đào Ngột mà nói, sáu mươi năm đó còn đáng giá hơn ba mươi hai vạn năm đằng đẵng cô độc kia rất nhiều.
Có