Chỉ trong một khoảnh khắc đó, dường như Diệp Lạc Hy đã thành công dọa cho Thanh Hà sợ đến bật khóc nức nở, cả người sợ hãi đến run bần bật, nước mắt bỗng chốc rơi tự bao giờ, thậm chí, Thanh Hà lần đầu tiên đối diện với Diệp Lạc Hy hiện tại, trong lòng của nàng ta, theo bản năng lại trỗi dậy một nỗi sợ nguyên thủy.
Giống như bản năng sống còn của nàng ta đang mách bảo rằng, Diệp Lạc Hy là kẻ đại nguy hiểm.
Lúc bấy giờ, Thiên Đế và Đế Quân nhìn nhau, có cảm giác ngờ ngợ, dường như phát hiện ra trong câu nói của Diệp Lạc Hy có quá nhiều điểm bất thường.
Giống như việc trên người Thanh Hà và Thiên Tư Tư có bột tinh ngân đã là một chuyện đã sớm bị Diệp Lạc Hy phát hiện ra từ trước rồi.
“Không có! Đế Quân, người cứu ta với! Ta không có! Bột tinh ngân gì gì đó, ta không có.
Đế Quân, xin người, ta không có.” Thanh Hà nức nở cầu xin Đế Quân cứu giúp.
Thế nhưng, Đế Quân lại đang bị thần tình này của Diệp Lạc Hy dọa cho sợ hãi đến mức, hắn không thể nào tin nổi.
Không phải là do nàng đã thay đổi đến mức hung ác hay bị tâm ma thâm nhập, mà khí thế cùng thần tình này của nàng giống hệt như… Ngọc Tỷ.
Diệp Lạc Hy nở nụ cười khá đểu cáng, thì thầm vào tai của Thanh Hà tiên tử rằng: “Bây giờ dù ngươi có cầu xin Đế Quân đi chăng nữa, ông ta cũng sẽ khó mà đứng được về phía ngươi.
Hơn nữa, ngươi nghe lời kẻ đứng đằng sau ngươi, để có thể đạp ta xuống nước mà hủy dung của ta.
Thanh Hà ơi là Thanh Hà, ngươi xinh đẹp có thừa mà ngu ngốc tự cao cũng có thừa.
Bây giờ vết thương giả đã hóa thành vết thương thật, ta rất muốn xem xem, cuộc sống của một tiên tử bị hủy dung như ngươi về sau sẽ như thế nào đây.”
Không ai để ý thấy, đôi đồng tử của Diệp Lạc Hy khẽ ánh lên một tia sáng màu đỏ, cả ở cổ của Diệp Lạc Hy cũng khẽ hiện lên một vòng tròn đầy hoa văn kỳ lạ.
Nàng chính là đã mở ra âm căn linh để nói chuyện với Thanh Hà.
Trong tất cả căn linh thì âm căn linh được xem như một thiên phú tài năng của mỗi người.
Dù là ai thức tỉnh nó, cũng sẽ không có bất cứ ai giống được ai.
Trong các đồ đệ của nàng chỉ có Chu Thành có âm căn, nhưng âm căn của tiểu tử này lại có sức sát thương rất lớn, một chiêu xuất ra không thể kiểm soát liền phá hủy đại não cùng màng nhĩ của đối phương, lại vô cùng khó áp chế, được xem như con át chủ bài cuối cùng của Chu Thành.
Thần tiên thiên giới cũng chỉ có vài người mới có Âm căn này, điển hình chính là Đế Quân, âm căn của hắn lại có tác dụng khá khác người, chính là loại thanh âm làm người ta vừa nghe liền phát điên, so với nhập ma còn kinh khủng hơn rất nhiều.
Còn âm căn của Diệp Lạc Hy, lại có tác dụng thao túng tâm trí kẻ khác, giống như cách một Mị Ma tộc thao túng và mê hoặc lòng người.
Và tất nhiên, đối với việc bản thân có Linh Phù Điệp Mộng, cộng thêm việc nàng đã là một huyễn vương cảnh giới, việc nàng qua mặt cả Đế Quân và Thiên Đế là một chuyện quá đỗi bình thường đi.
Thanh Hà chỉ trong một khắc không đề phòng đó đã thành công bị Diệp Lạc Hy mê hoặc thần trí, từ sợ hãi và dãy dụa trở thành bất lực mà phải van lơn Diệp Lạc Hy.
Qua ánh mắt màu lưu ly của Diệp Lạc Hy, Thanh Hà dường như có thể tưởng tượng ra được ra cuộc sống sau này của nàng ta sẽ thảm hại đến thế nào.
Vốn dĩ, Thanh Hà từ trước đến nay, luôn dựa vào nhan sắc có phần giống với Ngọc Tỷ của mình mà chiến sự sủng ái của Đế Quân, thậm chí còn dùng nó để kiêu ngạo với những tiên tử khác, đắc tội với không ít người.
Bây giờ dung nhan bị hủy, Thanh Hà làm sao dám sống tiếp?
“Ngươi làm ơn cứu ta.
Làm ơn cứu ta với.
Ta… Ta sẽ cho ngươi mọi thứ ngươi muốn.
Tất cả mọi thứ.
Làm ơn, ta xin ngươi, hãy thương xót ta, xin hãy thương xót ta.
Làm ơn.” Thanh Hà lẩm bẩm cầu xin Diệp Lạc Hy một cách vô lực và tuyệt vọng.
Diệp Lạc Hy mỉm cười lẩm bẩm với Thanh Hà một câu, khiến đôi đồng tử của Thanh Hà dường như bị co lại, khiến nàng ta trợn cả mắt nhìn nụ cười như có như không mà đầy ẩn ý của Diệp Lạc Hy.
Đoạn, Thanh Hà tuyệt vọng quỳ xuống đất.
“Bẩm Đế Quân, Thiên Quân, ta chẳng qua cũng chỉ muốn đòi lại cho đồ nhi ta một cái công đạo.
Còn chuyện ở Diệp phủ, hẳn trong lòng các vị đã có dự tính trong lòng.
Diệp Lạc Hy ta xưa nay ngay thẳng, không giấu không diếm ai bất cứ chuyện gì, trong lòng chỉ muốn phân biệt cho rõ