Diệp Lạc Hy vừa trở về Diệp phủ được vài canh giờ thì Thiên Quân đã mang thiên lệnh đến.
Người này là một quan chấp hành bên cạnh Thiên Quân, nguyên lai là một tiểu thần quân ngang hàng với lại vô cùng trung thành với Thiên Quân.
Có điều, người này vậy mà ba trăm năm sau lại bị Thiên Hậu hại chết.
Thật sự là quá đáng tiếc cho một nhân tài đi.
“Thượng thần Diệp Lạc Hy quỳ xuống nghe tiếp chỉ.” Quan chấp hành dõng dạc hô lớn.
“Vốn dĩ người sai đầu tiên là quận chúa của các ngươi, hà tất lại bắt ta quỳ xuống?” Diệp Lạc Hy ngồi thảnh thơi trên ghế chủ tọa, âm thầm gạt chén trà đặc pha cùng sữa quen thuộc, chậm rãi nhấm nháp, dường như đối với nàng mà nói, điều nàng mong chờ không phải là thứ đó.
Quan chấp hành nghe như vậy, khóe mắt giật một cái.
Thiên Quân từng nói, bọn họ nhất định phải khiến cho thượng thần này hài lòng, bằng không thì Cửu Trùng Thiên sẽ đại loạn một phen.
Quan chấp hành vốn cho rằng Diệp Lạc Hy xưa nay tính tình nhu nhược, yếu đuối, lại chỉ trung thành như con chó của Đế Quân, trong lòng đã âm thầm khinh bỉ một phen.
Diệp Lạc Hy là kẻ nào, lại có thể khiến cho Thiên Quân phải có phần nể sợ như vậy? Ông ta thật sự muốn xem xem, Diệp Lạc Hy thật ra là con người như thế nào.
Nhưng đến khi diện kiến, ông lại thấy, hình như lời đồn đã sai sự thật rồi.
Diệp Lạc Hy an vị ngồi trên ghế chủ tọa, một thân trường bào màu xám tro, hoa văn thiết kế y phục đơn giản.
Thậm chí, mọi sự bày biện trong phủ cũng vô cùng đơn giản, không cầu kỳ.
Ông ta vốn nghe hoa đào và lá phong ở Diệp phủ vô cùng đẹp và động lòng người một cách vô cùng phong phú.
Hơn nữa, hoa đào ở Diệp phủ lại rất có linh tính, có thể vì chủ nhân mà nở rộ cả bốn mùa.
Quả nhiên, cảnh nước mây trời, người hòa cùng cảnh chính là có thật.
Diệp Lạc Hy an vị trên tọa, vô cùng điềm tĩnh, lại rất có thần, khiến ông cảm thấy một cỗ áp lực vô hình nào đó như đang đè nặng lên chính ông.
Diệp Lạc Hy, nàng ta còn chưa hề mở đại uy áp đã khiến người khác phải nể sợ như thế rồi.
Nếu như thật sự nàng ta mở đại uy, liệu rằng có bức ông ngay tại chỗ phải quỳ xuống hộc máu hay không.
Điều khiến ông ta sợ hãi nhất chính là đôi mắt của Diệp Lạc Hy, vô cùng có thần.
Một đôi mày liễu, tô điểm thêm cho một đôi mắt hạnh màu lưu ly, nhưng lại chứa đựng cả một mặt hồ tĩnh lặng, hoàn toàn che đậy đi toàn bộ ý tứ của nàng ta, khiến ông không thể nhận ra được rằng Diệp Lạc Hy đối với ông có cảm ý thế nào.
Cho nên, quan chấp hành chỉ có thể để Diệp Lạc Hy ở trên tọa, còn ông thì không dám nói thêm lời nào, đứng trước mặt nàng đọc to khẩu dụ của Thiên Đế.
Khẩu dụ này đề cập đến việc chính thức sắc phong Diệp Lạc Hy làm Chiến Thần, thậm chí còn trực tiếp ban cho quân lệnh, giáp bào và cả binh khí cấp cao nhất: đế phẩm.
Thậm chí, quan chấp pháp bên cạnh Thiên Đế còn giúp nàng ký khế ước cùng thần binh.
Thế nhưng, Diệp Lạc Hy thừa biết, đây chẳng qua chỉ là cách để Thiên Đế xoa dịu sự tức giận của nàng mà thôi.
Đúng là vì bảo vệ Thiên Tư Tư, mà Thiên Đế tự mình cho rằng nàng là người dễ dãi rồi.
Nàng nhìn thần binh trong tay, âm thầm khinh bỉ một hồi.
Thứ này có tên là Trảm Ma Kiếm, thuộc trong thập nhị đại thần binh của Thiên Đế, được xem là hùng binh đệ tứ, cấp bậc đế phẩm, thân có linh tính, lại vô cùng hiểu ý chủ.
Nàng nhớ, đời trước thanh kiếm này vậy mà bị hủy trong tay của Đế Quân, chỉ vì nó bất bình với thiên hạ đương thời chín vạn năm sau.
Thế nhưng, Trảm Ma Kiếm lại không phải là thứ mà Diệp Lạc Hy nàng muốn nhắm đến.
Tuy nhiên, Trảm Ma Kiếm vốn dĩ trời sinh linh tính, lại có hiện thân như người.
Vừa thoát khỏi phong ấn liền bị đem đi ký khế ước cùng một người mà thiên hạ nói rằng vừa mất kim đan.
Điều đó khiến cho Trảm Ma Kiếm trở nên bất bình không muốn chống đối.
Cho đến khi quan chấp pháp bên cạnh Thiên Đế ép buộc cả hai ký khế ước, khiến Trảm Ma Kiếm trở thành thần binh của một kẻ phế nhân.
Diệp Lạc Hy nhìn Trảm Ma Kiếm trong tay, trong lòng thầm khinh bỉ một hồi.
Đoạn, Trảm Ma Kiếm trở thành một chiếc nhẫn, áp vào ngón tay của nàng, nhưng vẫn không hề có ý định yên bị, khiến nàng khó xử một hồi, càng khiến các quan chấp pháp bên kia xì xào, cười cợt trước tình huống lúng túng như thế này.
“Còn nữa, Chiến thần đại nhân, xin người hãy đi theo ta đến một nơi.” Quan chấp hành không còn dám bày ra bộ dáng cao ngạo như lúc đầu nữa, mà hoàn toàn trở nên có vài phần hòa hoãn cùng nhún nhường trước Diệp Lạc Hy.
“Không biết quan chấp pháp còn gì muốn nhắc nhở ta sao?” Diệp Lạc Hy đứng đậy, bước từng bước chậm rãi đến trước mặt quan chấp pháp.
“Còn một việc nữa.”Quan chấp pháp nói: “Vốn dĩ người sai chính là quận chúa và Thanh Hà tiên tử.
Thanh Hà tiên tử đại bất kính và vu oan giá họa đồng liêu, phạm phải đại kỵ cùng đại tội, vốn dĩ phải chết.
Nhưng Thiên Đế biết thượng thần thấu đạt lòng người, không hề muốn thượng thần phải quá áy náy trong lòng, cho nên đã phạt Thanh Hà tiên tử luân hồi bảy lần trong súc sinh đạo.
Sau khi chịu tội trở về sẽ bị đày đến sông Âm Cùng cốc, phải trích máu để nuôi Tỳ Bà quả cho thượng thần.
Không biết, ý thượng thần thế nào?”
Diệp Lạc Hy vừa nghe như vậy, cảm thấy trong lòng thầm khinh bỉ.
Tỳ bà quả là thứ nàng dùng để dành cho Dực Minh Hiên, nếu như để nàng ta đem máu nuôi tỳ bà quả, sợ rằng sự biết ơn của Dực Minh Hiên sẽ đổ lên người Thanh Hà, hơn nữa Tỳ Bà quả nếu như nhận máu của người cho máu thì khi ai khác dùng nó để biến thành kim đan, kim đan này sẽ phải nghe theo lệnh của người cho máu.
Diệp Lạc Hy trong lòng thầm khinh bỉ vạn phần.
Chủ ý này, Đế Quân tính toán thật là hay.
Lần này thấy không thể buộc tội nàng, cho nên đã áp dụng cách này, hòng muốn đem nàng cho Thanh Hà áp chế đi.
Diệp Lạc Hy trong lòng thầm cay đắng.
Vốn dĩ đã thất vọng rồi, nay lại càng triệt để thất vọng nhiều hơn.
Đế Quân kia, là thật lòng yêu Thanh Hà rồi đi.
Cho nên, nàng liền ôm quyền nói: “Không cần đâu.
Vốn dĩ ta cũng là người từng hành y.
Tỳ bà quả là thứ gì, há lại phiền đến dòng máu của Thanh Hà tiên tử nuôi dưỡng? Hơn nữa, Tỳ Bà quả mà ta cần phải được nuôi dưỡng một cách tự nhiên, không được dùng thứ