Tiêu Nguyệt Dạ có yêu Diệp Lạc Hy không?
Nhiều người nhìn nhận hắn là có.
Chỉ là, chữ “có” này, thật sự quá đỗi hư ảo và xa vời.
Nếu như yêu, tại sao hắn phải đợi đến khi Diệp Lạc Hy chết rồi, hắn mới nói là bản thân hối hận rồi? Tại sao phải đợi đến lúc nàng hóa thành mây khói, hồn phi phách tán, trở thành hư vô, hắn mới hối hận đi tìm? Tại sao phải đợi đến khi mẫu tử tương tàn, phu thê đoan tuyệt, hắn mới rơi lệ?
Hắn trùng sinh về đúng lúc Diệp Lạc Hy còn chưa lịch đến kiếp thứ ba.
Nếu như hắn thật sự hối hận, hắn thực sự yêu nàng, với bản tính chiếm hữu, bá đạo mà cao ngạo của hắn trước đây, hắn nhất định sẽ đối với nàng giống như đã từng đối với Thiên Tư Tư: bá đạo chiếm hữu, ngang ngược phúc hắc, nhất định sẽ không ngại nghĩ đủ mọi cách đưa nàng đến Ma giới, lập tức đưa nàng trở thành Ma Hậu, mặc kệ ánh mắt dị nghị của người đời, thậm chí hắn cũng chẳng có gì phải kiêng nể Nữ Oa, Lâm Túc, Khang Tư, hay thậm chí là người lúc đó chỉ mong nàng chết đi, chính là Đế Quân.
Nực cười thay cho một Ma Tôn.
Đời trước, hắn có thể mặc kệ ánh mắt của người đời, thậm chí là chèn ép Diệp Lạc Hy để có thể độc sủng một mình Thiên Tư Tư.
Vậy mà đời này, hắn lại không làm thế với Diệp Lạc Hy.
Vốn dĩ, ngay lúc Diệp Lạc Hy biết Ma Tôn cũng giống nàng, đều là kẻ trùng sinh từ hai mươi ngàn năm sau, nàng đã có một chút hi vọng nơi hắn.
Nàng hi vọng, hắn có thể biết được rằng, nàng nhất định sẽ bị hãm hại mà rơi vào hang động của Mãnh Long, có thể âm thầm bảo vệ nàng.
Chỉ cần hắn dám làm như vậy, Diệp Lạc Hy cũng sẽ niệm chút tình cũ, sau khi nàng đứng lên thống lĩnh vạn ma, nàng có thể sẽ tha cho hắn một mạng.
Thế nhưng, Tiêu Nguyệt Dạ đã khiến Diệp Lạc Hy triệt để thất vọng.
Thậm chí, đến cả việc phái một tên thuộc hạ trung thành của hắn – những kẻ được huấn luyện riêng để cản tử cho hắn từ trong bóng tối – theo bảo vệ nàng, hắn cũng đã không làm.
Chính vào lúc nàng một mình nghe mọi người xung quanh dị nghị bản thân nàng vô năng, không thể săn được một con thú nào cho ra hồn, hắn đã bàng quang đứng nhìn nàng bị người đời dị nghị mà không hề có một câu nói đỡ nào cho nàng.
Đến mức, Diệp Lạc Hy phải đem toàn bộ chiến công ra để chứng minh rằng, nàng không hề vô dụng, đồng thời trở thành kẻ đứng đầu cuộc săn bắn đó, hắn đã không còn cơ hội để quay đầu rồi.
Cho nên, đối với việc, chỉ cần ở gần nàng có Tiêu Nguyệt Dạ, Diệp Lạc Hy sẽ cảm thấy xung quanh thật bẩn, thật sự khiến nàng ngột ngạt đến khó thở.
“Đoạt xá?” Diệp Lạc Hy bật cười, lại hỏi ngược lại hắn: “Ma Tôn a Ma Tôn.
Ngươi nói, ai sẽ nguyện ý đoạt xá ta đây? Một tiểu thần quân không có sự sủng ái của Thiên Đế, cũng không được Đế Quân bảo hộ.
Một chút sủng sái của Nữ Oa cổ thần, ta mới có thể tồn tại đến ngày hôm nay.
Hơn nữa, một đại linh thần cấp một, trong số tám mươi bảy vị thần quân còn lại của thiên hạ, vị nào nguyện ý đoạt xá ta đây? Huống hồ, ta là một kẻ mất kim đan nha?”
Nhìn nụ cười của Diệp Lạc Hy, Tiêu Nguyệt Dạ mới biết mình đã thất thố thế nào, hắn liền lắc đầu, có ý nói rằng, hắn nói không phải là ý này.
“Hy nhi, nàng cũng mệt rồi, đừng tức giận như vậy, ảnh hưởng đến sức khỏe, không tốt đâu.” Thao Thiết đưa tay đỡ lấy Diệp Lạc Hy.
Lạc Hy của bọn hắn đã trải qua bảy vạn năm làm một Ma Hậu bù nhìn, bảy vạn năm sống trong sự ghẻ lạnh của phu quân, bảy vạn năm bị người đời cười chê, và cũng bảy vạn năm nàng khóc ướt đẫm gối hằng đêm.
Thao Thiết hắn rất rõ.
Tất cả, đều do tên Ma Tôn này gây ra cho nàng.
Nếu như không phải nàng nói rằng, nàng muốn đích thân giết chết Tiêu Nguyệt Dạ, để tế mạng hắn cho đứa con gái xấu số của nàng, có lẽ hắn đã đem cả Ma giới huyết thiên đồng địa rồi.
Bọn hắn là Tứ Đại Hung Thú, sức mạnh ngang ngửa thiên địa, một kẻ trong bọn hắn nếu muốn, đều có thể làm chủ một thiên.
Có điều, bọn hắn không thích tự đem rắc rối trút lên mình, cho nên đã không làm như vậy.
Hơn nữa, người ban sức mạnh này cho bọn hắn chính là một trong ba vị thần sáng lập nên Tam Thiên, bọn hắn không muốn vì thế mà phá bỏ sự biết ơn của bọn hắn vì họ.
Diệp Lạc Hy chính là trân bảo của bọn hắn, chính là mạng của bọn hắn.
Nếu như nàng muốn, bọn hắn có thể làm hơn cả Cửu Lâu Xà Tà Thần, không chỉ huyết thiên đồng địa, mà còn có thể biến Lục Địa Thất Hải trở thành cung điện của nàng và thống nhất Tam Thiên.
Chỉ là, Diệp Lạc Hy quý trọng sinh mạng, nàng không muốn làm chủ tam thiên, cũng không muốn huyết thiên đồng địa.
Nàng chính là muốn báo thù, giết chết những kẻ đã hại mình vào kiếp trước, đồng thời tái thiết lập lại hệ thống thống trị của thiên hạ này.
Cho nên, bọn hắn có thể vì nàng mà thu thập từng chút một các bộ tộc lớn nhỏ trong thiên hạ, đóng quân tại vực Hư Vô, tạo nên một địa bàn của riêng nàng.
Chỉ cần một tiếng của nàng, bọn hắn nhất định sẽ đem quân nghênh chiến.
Diệp Lạc Hy nhận thấy sát khí của Thao Thiết, nàng biết là hắn đang thay nàng tức giận ra mặt.
Cảm thấy trong lòng thật ấm áp, nàng cười: “Phong Trí, chúng ta đi.
Ma Tôn, buổi duyệt binh hôm nay cũng xem như là hoàn thành.
Hôm nay phủ ta còn có rất nhiều việc, không tiện bồi ngươi.
Ta sẽ bẩm lại với Thiên Đế, miễn phạt Thiên Tư Tư, để quận chúa có thể bồi.người.hưởng.lạc.”
Bốn chữ cuối Diệp Lạc Hy cố ý nhấn mạnh.
Tiêu Nguyệt Dạ chính là như vậy càng thêm tức giận.
Hắn sống đến bây giờ cũng đã mười vạn năm, vậy mà đây là lần đầu tiên, có người dám chống đối lại hắn.
Điều này khiến Tiêu Nguyệt Dạ càng không cam tâm hơn khi người đó lại chính là nàng – người mà lúc trước luôn thuận theo ý hắn, chưa từng làm hắn phật ý bao giờ.
Thậm chí, còn nhẫn nhịn đến mức, bản thân nàng thiệt thòi bao nhiêu cũng chưa từng kêu than.
“Nàng chính là muốn ép bổn tôn phải nặng tay với nàng sao?” Tiêu Nguyệt Dạ dường như không kìm nén được cơn giận, hắn nghiến răng mà gằn từng chữ với nàng.
Diệp Lạc Hy không hề quay đầu lại nhìn hắn, chỉ bỏ lại một câu: “Ma Tôn đại nhân.
Ta và ngài không là gì của nhau cả.
Chúng ta vốn dĩ là người dưng qua đường, trước đây cũng là như vậy, tương lai, cũng sẽ là như vậy.”
Rồi nắm tay Thao Thiết rời đi, bỏ lại một Tiêu Nguyệt Dạ đứng đó, sắc mặt đen sì, tuyệt đối không thể nhìn ra đư��c một chút biểu cảm gì của hắn.
Tiêu Nguyệt Hoa xuất hiện ở sau lưng Tiêu Nguyệt Dạ, nàng đã chứng kiến tất cả, chỉ có thể trách huynh trưởng đáng đời.
Thậm chí, cho dù bây giờ Tiêu Nguyệt Dạ có đáng thương hơn, Tiêu Nguyệt Hoa cũng tuyệt đối không thể cùng hắn đồng cảm cho được.
Bởi vì, nàng ghét nhất chính là kiểu nam nhân như Tiêu Nguyệt Dạ.
Đó chính là còn chưa kể đến, đời trước, Tiêu Nguyệt Hoa đã bị