Độc Điệp được xem như một loại ma vật.
Để có thể dưỡng thành được một Độc Điệp, người nuôi dưỡng chúng cần tốn đến vài năm.
Trong quãng thời gian vài năm đó, người nuôi buộc phải dùng máu của mình để nuôi chúng.
Chỉ cần cung cấp đủ cho chúng một lượng máu, chúng sẽ tự nở ra, tuyệt đối trung thành với chủ nhân của mình.
Diệp Lạc Hy chẳng qua chỉ bừa bãi nói một câu, không ngờ được lại khiến cho Dương Tiễn tin là thật.
Bỗng dưng, lúc này trong đầu của Diệp Lạc Hy lại nảy ra một ý tưởng tốt hơn.
Đúng là Mục Thiên Thiên nhà nàng đang có linh thú là Mộng Ma Linh Điệp, nhưng nếu như nuôi thêm Độc Điệp, hai bên sẽ xung khắc tột độ.
Có điều, nếu như có thể tìm được Độc Điệp, đem cho Dương Thiền nuôi dưỡng, điều đó lại trở thành một việc khác nhỉ?
“Quân sư, ta nghĩ lại rồi.
Nếu như, ta đem Độc Điệp nuôi trên người Tam Thánh Mẫu, ngươi sẽ nghĩ thế nào?” Diệp Lạc Hy đưa mắt nhìn Dương Tiễn, đầy dò xét.
“Chúa công có ý muốn để muội muội ta nuôi Độc Điệp chăng?” Dương Tiễn kinh ngạc vô cùng.
Độc Điệp sao lại có thể đem nuôi trên người muội muội hắn chứ? Muội muội của hắn là một thánh mẫu, trên người không hề có căn linh thuộc hắc ám, làm sao có thể nuôi Độc Điệp?
“Quân sư, ngươi yên tâm.
Ta ắt có cách của riêng mình.
Ngươi và muội muội chỉ cần đón nhận nó là được.
Dù sao, thời gian sau này, sự tình rối rắm phức tạp, lúc đó các ngươi hãy đem chuyện này trả ơn cho ta sau.
Độc Điệp ta dự định để muội muội ngươi nuôi dưỡng, sẽ không lấy mạnh nàng, ngược lại còn bảo hộ được cho mẫu tử nàng về sau.” Diệp Lạc Hy khẽ cười.
Dương Tiễn hiểu rõ suy tính của Diệp Lạc Hy muốn nói.
Năm đó, Dương Tiễn để Lưu Trầm Hương phá núi cứu mẹ, cũng chính là nhờ Tam Lang bên cạnh Diệp Lạc Hy giúp Trầm Hương chắn đạo thiên lôi của Thiên giới, thay đổi cung quy.
Nhưng nếu như chỉ để cho Dương Thiền đơn phương đơn độc một mình bị giam ở Hoa Sơn, chờ người đến cứu thì thật sự quá uổng phí nhân tài rồi đi.
Suy đi tính lại, vẫn là nên để Dương Thiền âm thầm nuôi thêm độc điệp.
“Vậy chúa công muốn để nàng nuôi loại độc tố nào?” Dương Tiễn tò mò.
“Thập Bát vạn cổ độc.” Diệp Lạc Hy mỉm cười.
Dương Tiễn đơ người trợn cả mắt.
Thập Bát vạn cổ độc?! Này, chúa công? Ta biết người lợi hại, nhưng xưa nay chưa từng có ai có đủ khả năng để nuôi nó đâu! Chúa công à, người vạn nhất đừng có lấy muội muội